Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Mất vợ vì 'nuôi ong tay áo'

Tôi có bằng chứng ghi âm của chính nhân viên pha chế đó dan díu với vợ tôi cả năm trời. Khi nào cô ấy cũng bảo coi cậu ta như em trai.
Cách đây 6 năm tôi là cậu sinh viên ĐH Kiến trúc Hà Nội thư sinh, trong sáng sống trong sự bao bọc yêu thương của gia đình, thầy cô bạn bè, cuộc sống với bao mơ mộng và lãng mạn, mùi hoa sữa ngày đó nồng nàn trong khí trời se lạnh. Rồi đời sinh viên cũng bước qua để cầm tấm bằng bước vào cuộc sống thực tế, khác xa với mùi hoa sữa ngày ấy. Tôi đi làm công trình ở Thái Bình, đã sống hòa nhập với anh em đồng nghiệp.
Một hôm công ty tổ chức đi hát karaoke tôi gặp người con gái với đôi mắt nhìn hút thẳng vào trái tim mình, ánh mắt ấy như thiêu đốt nguồn nhiên liệu mà tôi chưa bao giờ san sẻ cho ai. Tôi đã hẹn em và hồi hộp đến run người, trời lạnh nhưng không phải vì thế tôi run, mà cảm giác được gặp gỡ người thiêu cháy trái tim mình, trái tim điên cuồng chưa một lần được tưới dòng máu dục vọng cứ thôi thúc tôi. Đêm ấy chúng tôi đã lao vào nhau thật cuồng nhiệt, bắt đầu từ đó tôi biết yêu thực sự, chúng tôi đã tâm sự rất nhiều về quá khứ của em.
Em không được may mắn học hành đàng hoàng như tôi, nghỉ học từ lớp chín và vào Nam lao động, trong thời gian ấy em đã gặp một người ngoại quốc rồi sinh một bé trai nhưng không sống chung với nhau vì người đàn ông này đã có vợ. Khi tôi về nhà em chơi thì gặp bé lên 5, tôi đã thương yêu nó như con mình. Ngày về quê chơi đã hết, em trở lại miền Nam, đứa bé ở nhà với bà ngoại để bà chăm sóc.
Chúng tôi liên lạc với nhau hàng ngày hàng giờ bằng những tin nhắn, cuộc gọi, tôi chỉ biết quá khứ em qua lời em kể, không chứng kiến cuộc sống trong Nam của em như thế nào nhưng tôi tin và khuyên em ra Hà Nội để cùng nhau lập nghiệp. Em đã ra sống với tôi từ đó, bươn chải lăn lộn kinh doanh thời trang để tạo nghiệp cho em. Tôi làm giám sát công trình, cuộc sống cũng hạnh phúc và đủ trang trải nhu cầu cuộc sống.

Sống hơn một năm, chúng tôi xin gia đình tổ chức đám cưới, bên nhà tôi quyết liệt phản đối vì biết em có đứa con riêng, tôi yêu và quyết định có con cùng em để buộc gia đình chấp nhận. Gia đình đã đồng ý làm đám cưới khi em mang thai với tôi, thai nhi là một bé gái. Cuộc sống tươi đẹp cứ thế trôi qua, tôi cần mẫn làm việc, vợ bán hàng, sinh con. Trong cuộc sống tôi chưa làm gì sai đến mức quá đáng, yêu vợ thương con, chu toàn công việc nhưng vợ bắt đầu bộc lộ lời ăn tiếng nói thô tục, xưng mày tao mỗi khi tôi chưa đi làm về trước 6h chiều để cùng nhau chia sẻ việc nhà, rồi tôi cũng hiểu tính vợ và đáp ứng mọi thứ cô ấy muốn.
Thói trăng hoa của cô ấy ngày càng bộc lộ trong ánh mắt khi nhìn người khác, chính ánh mắt ấy thiêu rụi trái tim tôi. Tôi bắt đầu ghen nhưng chỉ thoáng qua vì vẫn tin vợ. Khi con gái được hơn một tuổi, tôi đã bàn với vợ về quê tôi lập nghiệp, nhà mặt phố, ba mặt tiền ở trung tâm thành phố đang quy hoạch rất phát triển nhưng cô ấy không đồng ý vì sợ về đấy người ta dè bỉu vào quá khứ. Người thân của tôi đã động viên để chúng tôi trở về mở quán cà phê đẹp nhất khu, tôi đầu tư cũng hoành tráng.
Thời gian đầu kinh doanh phát triển, đông khách nên tôi tuyển một nhân viên nam pha chế. Đó là một cậu sinh viên theo tôi nhìn bề ngoài có vẻ giang hồ, vòng cổ đeo móng vuốt nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tôi đang cần người và thấy có thể sử dụng được người lao động này. Tôi với vợ thường xuyên bất đồng quan điểm, vợ bộc lộ là con người ghê gớm, lời nói tục tĩu kinh khủng, tôi cũng quen dần những lời ấy và bỏ qua.

Không những thế vợ lại đua đòi mua sắm toàn thứ đắt tiền mặc dù chúng tôi đang nợ tiền ngân hàng để đầu tư quán. Mỗi lần nóng giận là cô ấy đập phá, bỏ đi; gia đình tôi không chịu được trước sự nhu nhược của tôi nên đã từ mặt. Đến hôm vừa rồi, ngày định mệnh của cuộc hôn nhân, tôi có bằng chứng ghi âm của chính nhân viên pha chế đó dan díu với vợ tôi cả năm trời mà tôi không hề hay biết, khi nào cô ấy cũng bảo coi cậu ta như em trai. Vì nói thế nên tôi mặc nhiên để chị em quan tâm nhau trong ăn uống, lúc đau ốm, khi mua sắm.
Có những lúc giác quan thứ sáu mách bảo, thôi thúc nhưng nói ra vợ quát tôi như tát nước vào mặt, tôi nghĩ điều ghê gớm ấy chỉ trong trí tưởng tượng của mình thôi. Giờ nghĩ lại tôi thấy thật đáng sợ với cái miệng lưỡi và sự trắng trợn của vợ tôi và người thanh niên đó, không tin trên đời này lại có người như thế. Tôi giúp đỡ tiền bạc cho cậu ta, mua quần áo cho mặc, xin việc cho làm trên công ty tôi để tăng thêm thu nhập, cho mượn xe đi làm, cho vay tiền mua xe máy, ăn chung ngủ chung nhà, đau ốm thuốc thang đều được nghỉ ngơi, vợ tôi quan tâm cậu ta hơn cả tôi nên tôi nghĩ đó là tình người.
Tôi đã đuổi họ ra khỏi nhà trong đêm đó, trong ký ức của tôi hiện về bao sự lừa dối trong quá khứ của vợ. Tôi như kẻ mất hồn, vợ tôi trước đây có láo hàng trăm lần trong lời ăn tiếng nói, trong hành động chợ búa tôi vẫn bỏ qua, người thân góp ý với tôi về việc vợ quá tồi tệ nhưng tôi vẫn bảo vệ cô ấy.
Tôi muốn vợ ký đơn và yêu cầu được nuôi con. Như thế cô ấy cũng phải trả một cái giá quá đắt rồi, mất chồng mất con, mất hết tài sản vì mọi thứ đều đứng tên tôi. Với con gái tôi, nó sẽ buồn lắm mặc dù mới ba tuổi nhưng qua ánh mắt, miệng không nở một nụ cười như xưa thì tôi biết chắc cháu sẽ giận bố lắm. Con gái ơi, hãy hiểu cho bố, bố có thể bỏ qua cho mẹ tất cả ngoại trừ việc phụ tình bố con mình. Sau này trưởng thành, nếu cần câu trả lời tại sao bố bỏ mẹ thì bố đã có câu trả lời nằm trong chiếc đĩa ghi âm định mệnh này.

Thuận Tham Tu Sai Gon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét