tag:blogger.com,1999:blog-44583344324533275232024-02-20T07:46:00.804+07:00Dịch Vụ Thám TửTrần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.comBlogger271125tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-47870639962789420822016-12-31T14:39:00.000+07:002016-05-06T20:26:50.773+07:00Dịch Vụ Thám Tử D & H<table border="1" style="width: 100%px;">
<tbody>
<tr>
<td><img align="left" height="34" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsvYr9UJI_SMZ3ywm5aRdokuoC_VEkUv8aTAYL3aFIOg9jbV8vGTKbeGx1ozlZRXHifaFdpZ3O7aaZn-lUtEX12qFA3jmdf9uQHOeowEHYhdqsWTFkPlRFKc5zM9Q6ls0AVV8bwVQilts/s1600/logodh.jpg" width="34" /><b><span style="color: orange;">DỊCH VỤ THÁM TỬ D&H CHUYÊN ĐIỀU TRA CUNG CẤP THÔNG TIN VỀ NGOẠI TÌNH</span></b></td>
</tr>
</tbody></table>
<div align="justify">
<em><img align="left" height="163" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVb0QgnBwegj805vUcTmQZAAdAvlLKRKWyynI3D1i-ayqZYUAsrRG0ZTOAztlx36f-dfAcgZ10TYgzjhbB8UaIubFmywRzN8L3o5QvqkekVXsGppeYzGK0CiKmMSmsItb6Def8fcIexbI/h120/hut.jpg" width="184" />Ngoại tình xưa nay vẫn được xem là kẻ thù của bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Nó không chỉ là nỗi bất hạnh, của mỗi một người vợ, người chồng, bởi nặng thì hạnh phúc tan vỡ, nhẹ thì trở thành nỗi ám ảnh đeo đẳng đe dọa sự yên ấm gia đình. Nhưng có lẽ một điều mà mỗi bậc cha mẹ khi chạy theo niềm vui của lạc thú không ngờ tới nhất đó là việc sai lầm của mình đã gây nên một tấn bi kịch nặng nề cho những đứa con. Bị mất niềm tin từ bố mẹ, những đứa trẻ này đang đánh rơi dần tuổi thơ trong sáng, sống trong nỗi ám ảnh, dằn vặt, thậm chí trở thành trẻ bụi đời, tội phạm. Chính vì vậy, việc phòng ngừa và ngăn chặn những nguy cơ có thể dẫn đến ngoại tình, tan vỡ hạnh phúc gia đình là điều vô cùng quan trọng.</em></div>
<div align="justify">
<strong><br />
</strong></div>
<div align="justify">
<div align="justify">
<div align="justify">
<div align="justify">
</div>
</div>
<div align="center">
<div align="center">
</div>
</div>
<div align="center">
<strong><span style="color: blue;">TRUNG TÂM THÁM TỬ, THÁM TỬ TƯ SÀI GÒN (D&H)</span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">“NƠI SỰ THẬT TRONG TẦM TAY BẠN"</span></strong><br />
<br /></div>
<div align="center">
</div>
</div>
<div align="justify">
<span style="color: #0b5394;">Chúng tôi, là những thám tử được đào tạo chuyên nghiệp của TRUNG TÂM THÁM TỬ TƯ SÀI GÒN (<strong>D&H</strong>), chúng tôi sẽ tư vấn, cung cấp thông tin xác thực, tuyệt đối bảo mật, an toàn cho quý khách, giải tỏa những mối lo lắng nghi ngờ và gợi mở những hướng giải quyết tích cực nhất cho những vấn đề của quý khách.</span></div>
<div align="justify">
<br /></div>
<div align="justify">
</div>
<div align="justify">
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ trước với trung tâm qua điện thoại hoặc tới trực tiếp địa chỉ bên dưới.</div>
</div>
<strong><span style="color: red;">TRUNG TÂM THÁM TỬ D&H - DỊCH VỤ THÁM TỬ CHUYÊN NGHIỆP</span></strong><br />
<strong style="color: blue;">Tp.HCM: Số 4 đường Nguyễn Đình Chiểu, P.Đa Kao, Quận 1, Tp.HCM</strong><span style="color: blue;"> - Điện thoại: </span><strong><span style="font-size: large;"><span style="color: red;">0974.822.663</span> </span><span style="color: blue;">- </span><span style="color: red; font-size: large;">0979.735.325</span></strong><span style="color: blue;"> ( LH:Mr Hùng )</span><br />
<strong><span style="color: red;">Email: </span><a href="mailto:thamtusaigonso1@yahoo.com"><span style="color: blue;">thamtusaigonvn@gmail.com</span></a></strong><br />
<br />
<table border="0" style="width: 100%px;">
<tbody>
<tr>
<td colspan="2"><img align="left" height="34" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsvYr9UJI_SMZ3ywm5aRdokuoC_VEkUv8aTAYL3aFIOg9jbV8vGTKbeGx1ozlZRXHifaFdpZ3O7aaZn-lUtEX12qFA3jmdf9uQHOeowEHYhdqsWTFkPlRFKc5zM9Q6ls0AVV8bwVQilts/s1600/logodh.jpg" width="34" /><b><span style="color: orange;">DỊCH VỤ THÁM TỬ - THÁM TỬ SÀI GÒN SÀI GÒN D&H - CHUYÊN ĐIỀU TRA GIÁM SÁT NGOẠI TÌNH</span></b></td>
</tr>
<tr>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/lam-gi-khi-phat-hien-chong-ngoai-tinh.html" title="LÀM GÌ KHI PHÁT HIỆN CHỒNG NGOẠI TÌNH"><b><span style="color: blue;">LÀM GÌ KHI PHÁT HIỆN CHỒNG NGOẠI TÌNH</span></b></a></td>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/04/dich-vu-tham-tu-d-h.html" title="Dịch vụ thám tử tư D&H "><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ D&H</span></b></a></td>
</tr>
<tr>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiU73WE10xWg1z4teEVvKG9WXaTI5GBD6qtE2fwiMc30QU-fn43oaeDDmqQWKzgY9Bt03gYODxTxU3OCnk_RBhioRrKZ0zcn5d2hobmZP_zEoLYLEEkakiykXv7_FRvKwqRCCBI4Dj5t7o/s1600/chongngoaitinh.jpg" width="120" />Phát hiện chồng đang quan hệ với cô gái khác, các bà vợ nên bình tĩnh suy nghĩ “Tại sao có cơm, nhưng anh k...</td>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC6mYX10YIEtjni0pdTBSLha0BJ8AWiIz71gcLezHwS0L1xnh5T7j-YTz7CXs1zy_B5IN3VxYUiM_7DsUQILmJK4Ks1SwgxFbjSU97dbiX0kLpOr4H1m7Vou9RNhYYp8ttx3Lx0CJkvsI/s1600/tham-tu-sai-gon-dh.jpg" width="120" />Tư vấn & tham vấn, tìm hiểu, cung cấp thông tin về người thân sống xa nhà (..</td>
</tr>
<tr>
<td><a href="http://thamtusaigonso1.com/component/content/article/6-dich-vu-tham-tu/67-dich-vu-tham-tu-tu-gia-dinh.htmlhttp://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/dich-vu-tham-tu-gia-dinh.htmlhttp://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/dich-vu-tham-tu-gia-dinh.html" title="Dịch vụ thám tử tư gia đình"><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ GIA ĐÌNH</span></b></a></td>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/tham-tu-sai-gon.html" title="Thám tử tư D&H - Sài Gòn, phá án"><b><span style="color: blue;">THÁM TỬ TƯ D&H - SÀI GÒN, PHÁ ÁN</span></b></a></td>
</tr>
<tr>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihxJISw7vYJ0BauZtf1AoqpbQO9e5MGKc9mNgeKCkHWuK3Tu9yidPqAKM6-pp3jKWaI60BMYLNxPyTJRsGD2XXXIGvHhyphenhypheneLfuwSNW051yr1a41T5F6ZtmjGOKEpJ0EvmhgGzvwCScBjjw/s1600/dv-dieu-tra-ngoai-tinh.jpg" width="120" />Khi nói đến ngoại tình, xưa nay đối tượng thường được đề cập, thường bị lên án là nam giới. Nhưng bên cạnh sự ...</td>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh7LRsfrQNQG4nc_a48Qj71qnuSNNFMqulAfe4K_2yY9SFWxtCkYW0DmMRZcpx5DditBNlp7D38lW49yuw4N5ewfqix3ZCiHaTNi-V3eUH4m3Q39AxZErCXMmVW6OCWkbe5IshMnn8ykao/w140-h105-p/dich-tu-tham-tu_1381684912.jpg" width="120" />Câu chuyên thám tử D và H phá án Thám tử tư “phá án” là cuốn sách tập hợp những bài viết xoay quanh những...</td>
</tr>
<tr>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/dich-vu-xac-minh-nhan-than.html" title="Dịch vụ xác minh nhân thân"><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ XÁC MINH NHÂN THÂN</span></b></a></td>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/03/dich-vu-tham-tu-tu-giam-sat.html" title="Dịch vụ thám tử tư giám sát"><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ GIÁM SÁT</span></b></a></td>
</tr>
<tr>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYEJWh2ZlLXY8-t8bH0Wkm4OepPSENcKpn8VbswMlHc65RgUgVYO11MhAKd2VFWiSedwuivjbaJTMvYi55_9oAdM54ft3_HmV2Zylslfl8xsbfBUcwLGKju_jgv8_rNHZUtQrTnoExQVE/w140-h91-p/xac-minh-nhan-than.jpg" width="120" />Bạn đang thắc mắc không biết đối tượng là người như thế nào? Quá khứ của người đó ra sao? Họ đã từng làm những...</td>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiB4PvAartn7_rriVqEA4olg81dOSNalEFSwK0sELFXh4uA16HS6EDcWCVFdXJdvXNYD9VmmRPhz3FbaWTGzUeMvpHOgPkujUeYuU7VOJQUkxn_L4msCoEMbE3TJPMd6-FrrygL2nF_ntQ/w140-h92-p/tham-tu-giam-sat.jpg" width="120" />Bạn là người rất quan tâm đến con cái, nhưng công việc nơi công sở hay kinh doanh buôn bán... đã chiếm phần lớ...</td>
</tr>
<tr>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/03/dich-vu-tham-tu-tu-ieu-tra-trom-cap-noi.html" title="Dịch vụ thám tử tư điều tra trộm cắp nội bộ"><span style="color: blue;"><b>DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ ĐIỀU TRA TRỘM CẮP NỘI BỘ</b></span></a></td>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/03/dich-vu-tham-tu-hang-gia-hang-nhai.html" title="Dịch vụ thám tử điều tra hàng giả - hàng nhái"><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ THÁM TỬ ĐIỀU TRA HÀNG GIẢ - HÀNG NHÁI</span></b></a></td>
</tr>
<tr>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg0159ymuFyq9oLMs8L20FppP-gkpDnW2_PS5Nv6bvU94T-1Tn6RX85iwuDGopSCNLs1wz9i_1uMmW2aXxVDahIWxqAzeaVfwSbys9X0BOE8vQCnJ_LT_2eVVq0DI-Z7ccU7AvGrWxHDog/w140-h92-p/tromcap.jpg" width="120" />Trộm cắp nội bộ là một vụ trộm mà thủ phạm chính là những người quen biết gây ra (người trong nội bộ công ty, ...</td>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFJiQO0Ex7h2jMN0tREqrnL8gXZzyr2cPnds1BoKdIijuwM-gAFlFJ7wg8mi4fc0YBn9Zm9ChHJY8OZRz83DZXhyphenhyphen7G-Xm08eSG87mw7du4-mKPC86bgHaPMg7gE_ogyKyb8DK9prRxP6M/w140-h79-p/hanggia.jpg" width="120" />Trong điều kiện kinh tế thị trường, sự cạnh tranh giữa các doanh nghiệp là không thể tránh khỏi. Hàng giả, hàn...</td>
</tr>
<tr>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/03/dich-vu-tham-tu-tim-kiem.html" title="Dịch vụ thám tử tư tìm kiếm"><b><span style="color: blue;">DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ TÌM KIẾM</span></b></a></td>
<td><a href="http://thamtusaigonvn.blogspot.com/2014/02/lam-gi-khi-phat-hien-chong-ngoai-tinh.html" title="THÁM TỬ D&H - LẲNG LẶN KHI CHỒNG NGOẠI TÌNH"><b><span style="color: blue;">THÁM TỬ D&H - LẲNG LẶN KHI CHỒNG NGOẠI TÌNH</span></b></a></td>
</tr>
<tr>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJ_DuUQR9S4dzpSz-iD03CjbXeEgazRJ4618Vb2KTcqfXDdZwNtR7_LbXMXG8LUgHvOj5g7bbhvOEj6DRCzotsnN-RC8AhEjuKKWqU9olZVTUApiy_y8lXi8T8TEHUPU_AmdlqGuA9bCI/w133-h140-p/tham-tu-tim-kiem.jpg" width="120" />Thực tế cho thấy không phải lúc nào trẻ "có vấn đề" cũng nhờ đến công an được. Như đối với những trường</td>
<td><img align="left" border="2" height="80" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgzWQ7Ql-Nktyvpw-xNrsWDZ_Q-glZESNSRCJqlm2iEtOdNFHByJD1dAtQpJY8JUYVhN0Wn2zV4ASoM5wdH6-kLW-Di4B6VpDNqeP_zEK5N3C20j4Ou-wpAE0REeNkY03L7pdgLM7KAiU/w130-h140-p/1261904733-dan-vat-ngoai-tinh3_93_100.jpg" width="120" />Tôi định gõ cửa, thì trong phòng anh vọng ra tiếng cười nói tình tứ. Trong phòng chỉ có</td>
</tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgpxz4iJK6HSR4waTeY2kwktXX29VFUmhAGC4VNc9O3LN5-Ia_SZMLhCl0YY2PS3F8-IO8n69Zj62ma_gE12RbHKG-fYNbt_kySFeURWo29fenL_3EoXUk8NwZiSVrZccck7f3S0yAsDcs/s1600/thamtusaigon-dh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="170" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgpxz4iJK6HSR4waTeY2kwktXX29VFUmhAGC4VNc9O3LN5-Ia_SZMLhCl0YY2PS3F8-IO8n69Zj62ma_gE12RbHKG-fYNbt_kySFeURWo29fenL_3EoXUk8NwZiSVrZccck7f3S0yAsDcs/s320/thamtusaigon-dh.jpg" width="100%" /></a></div>
<!-- Blogger automated replacement: "https://images-blogger-opensocial.googleusercontent.com/gadgets/proxy?url=http%3Ahttps://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiU73WE10xWg1z4teEVvKG9WXaTI5GBD6qtE2fwiMc30QU-fn43oaeDDmqQWKzgY9Bt03gYODxTxU3OCnk_RBhioRrKZ0zcn5d2hobmZP_zEoLYLEEkakiykXv7_FRvKwqRCCBI4Dj5t7o/s1600/chongngoaitinh.jpg&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image/*" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiU73WE10xWg1z4teEVvKG9WXaTI5GBD6qtE2fwiMc30QU-fn43oaeDDmqQWKzgY9Bt03gYODxTxU3OCnk_RBhioRrKZ0zcn5d2hobmZP_zEoLYLEEkakiykXv7_FRvKwqRCCBI4Dj5t7o/s1600/chongngoaitinh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC6mYX10YIEtjni0pdTBSLha0BJ8AWiIz71gcLezHwS0L1xnh5T7j-YTz7CXs1zy_B5IN3VxYUiM_7DsUQILmJK4Ks1SwgxFbjSU97dbiX0kLpOr4H1m7Vou9RNhYYp8ttx3Lx0CJkvsI/s1600/tham-tu-sai-gon-dh.jpg" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC6mYX10YIEtjni0pdTBSLha0BJ8AWiIz71gcLezHwS0L1xnh5T7j-YTz7CXs1zy_B5IN3VxYUiM_7DsUQILmJK4Ks1SwgxFbjSU97dbiX0kLpOr4H1m7Vou9RNhYYp8ttx3Lx0CJkvsI/s1600/tham-tu-sai-gon-dh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiU73WE10xWg1z4teEVvKG9WXaTI5GBD6qtE2fwiMc30QU-fn43oaeDDmqQWKzgY9Bt03gYODxTxU3OCnk_RBhioRrKZ0zcn5d2hobmZP_zEoLYLEEkakiykXv7_FRvKwqRCCBI4Dj5t7o/s1600/chongngoaitinh.jpg" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiU73WE10xWg1z4teEVvKG9WXaTI5GBD6qtE2fwiMc30QU-fn43oaeDDmqQWKzgY9Bt03gYODxTxU3OCnk_RBhioRrKZ0zcn5d2hobmZP_zEoLYLEEkakiykXv7_FRvKwqRCCBI4Dj5t7o/s1600/chongngoaitinh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsvYr9UJI_SMZ3ywm5aRdokuoC_VEkUv8aTAYL3aFIOg9jbV8vGTKbeGx1ozlZRXHifaFdpZ3O7aaZn-lUtEX12qFA3jmdf9uQHOeowEHYhdqsWTFkPlRFKc5zM9Q6ls0AVV8bwVQilts/s1600/logodh.jpg" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsvYr9UJI_SMZ3ywm5aRdokuoC_VEkUv8aTAYL3aFIOg9jbV8vGTKbeGx1ozlZRXHifaFdpZ3O7aaZn-lUtEX12qFA3jmdf9uQHOeowEHYhdqsWTFkPlRFKc5zM9Q6ls0AVV8bwVQilts/s1600/logodh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://images-blogger-opensocial.googleusercontent.com/gadgets/proxy?url=http%3Ahttps://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihxJISw7vYJ0BauZtf1AoqpbQO9e5MGKc9mNgeKCkHWuK3Tu9yidPqAKM6-pp3jKWaI60BMYLNxPyTJRsGD2XXXIGvHhyphenhypheneLfuwSNW051yr1a41T5F6ZtmjGOKEpJ0EvmhgGzvwCScBjjw/s1600/dv-dieu-tra-ngoai-tinh.jpg&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image/*" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihxJISw7vYJ0BauZtf1AoqpbQO9e5MGKc9mNgeKCkHWuK3Tu9yidPqAKM6-pp3jKWaI60BMYLNxPyTJRsGD2XXXIGvHhyphenhypheneLfuwSNW051yr1a41T5F6ZtmjGOKEpJ0EvmhgGzvwCScBjjw/s1600/dv-dieu-tra-ngoai-tinh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://images-blogger-opensocial.googleusercontent.com/gadgets/proxy?url=http%3Ahttps://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC6mYX10YIEtjni0pdTBSLha0BJ8AWiIz71gcLezHwS0L1xnh5T7j-YTz7CXs1zy_B5IN3VxYUiM_7DsUQILmJK4Ks1SwgxFbjSU97dbiX0kLpOr4H1m7Vou9RNhYYp8ttx3Lx0CJkvsI/s1600/tham-tu-sai-gon-dh.jpg&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image/*" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC6mYX10YIEtjni0pdTBSLha0BJ8AWiIz71gcLezHwS0L1xnh5T7j-YTz7CXs1zy_B5IN3VxYUiM_7DsUQILmJK4Ks1SwgxFbjSU97dbiX0kLpOr4H1m7Vou9RNhYYp8ttx3Lx0CJkvsI/s1600/tham-tu-sai-gon-dh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihxJISw7vYJ0BauZtf1AoqpbQO9e5MGKc9mNgeKCkHWuK3Tu9yidPqAKM6-pp3jKWaI60BMYLNxPyTJRsGD2XXXIGvHhyphenhypheneLfuwSNW051yr1a41T5F6ZtmjGOKEpJ0EvmhgGzvwCScBjjw/s1600/dv-dieu-tra-ngoai-tinh.jpg" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEihxJISw7vYJ0BauZtf1AoqpbQO9e5MGKc9mNgeKCkHWuK3Tu9yidPqAKM6-pp3jKWaI60BMYLNxPyTJRsGD2XXXIGvHhyphenhypheneLfuwSNW051yr1a41T5F6ZtmjGOKEpJ0EvmhgGzvwCScBjjw/s1600/dv-dieu-tra-ngoai-tinh.jpg" --><!-- Blogger automated replacement: "https://images-blogger-opensocial.googleusercontent.com/gadgets/proxy?url=http%3A%2F%2F2.bp.blogspot.com%2F-5dmeOODDmxQ%2FU19UcaConKI%2FAAAAAAAAANw%2F0rmENKN8jSE%2Fs1600%2Flogodh.jpg&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image%2F*" with "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsvYr9UJI_SMZ3ywm5aRdokuoC_VEkUv8aTAYL3aFIOg9jbV8vGTKbeGx1ozlZRXHifaFdpZ3O7aaZn-lUtEX12qFA3jmdf9uQHOeowEHYhdqsWTFkPlRFKc5zM9Q6ls0AVV8bwVQilts/s1600/logodh.jpg" -->Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-42713132159166583442016-06-03T15:13:00.002+07:002016-06-03T15:13:49.438+07:00Hạnh phúc với chồng nhưng tôi thấy cuộc sống nhàm chán quá<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất nghèo, học mới hết lớp 6 thì phải nghỉ đi làm thuê phụ gia đình. Cuộc đời tôi từng trải qua rất nhiều đau khổ, không thể kể hết ra đây vì nó rất dài. Đến nay đã qua 30 tuổi mà chẳng có tài sản gì vì trong thời gian đi làm tôi đã cho mẹ hết tiền mình làm được. Tôi cũng chẳng tiếc vì nghĩ mình cho người thân là điều chính đáng nhưng quên mất một điều, nếu một mai cha mẹ bệnh cần tiền chữa trị thì sao? Tiền tôi đưa mẹ đã xài hết với nhiều lý do.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Giờ tôi kết hôn được hai năm. Trong trời gian ấy tôi vẫn cho tiền mẹ mỗi tháng nhưng có giới hạn. Qua bao khó khăn về cơm áo gạo tiền thì may mắn đã mỉm cười với tôi. Tôi có được công việc thu nhập khá 2.000 USD /tháng, còn chồng được 3.000 USD/ tháng, trừ tất cả chi phí thì mỗi tháng vợ chồng tôi tiết kiệm được một nửa thu nhập. Nếu chúng tôi sống ở Việt Nam thì tốt rồi nhưng cả hai lại đang ở Malaysia. Chồng tôi là người Malaysia gốc Hoa, nói về anh thì tôi cảm thấy mình may mắn. Anh hơn tôi 12 tuổi, rất tốt và yêu tôi, luôn tôn trọng và dịu dàng với tôi. Lương anh đưa tôi giữ, việc nhà chia nhau làm. Tôi không nấu cơm thường xuyên vì không thích, có khi cả tháng mới nấu được một bữa cho chồng ăn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Cuộc sống của tôi cứ trôi qua mỗi ngày như thế trong một năm nay, cảm thấy chán, muốn có sự đổi khác. Tôi muốn thử kinh doanh nhưng chồng ngăn. Anh nói hãy để dành đủ 100 ngàn USD rồi hãy kinh doanh, lỡ có thất bại cũng không đến nỗi (tôi muốn kinh doanh cửa hàng quần áo trẻ em nho nhỏ). Tôi thích làm chủ bản thân, từng kinh doanh hai lần trước khi kết hôn đều thất bại, lần thứ nhất vì thiếu kinh nghiệm, lần hai vì thiếu vốn, giờ đi làm thấy nản vì áp lực (nhưng tôi chịu được ). Tôi đang phân vân giữa hai quyết định, đi làm công như vậy đến 50 tuổi rồi hai vợ chồng ôm tiền về Việt Nam sống (chồng nói tôi muốn sống ở đâu anh cũng đồng ý), hay là ráng làm vài năm rồi mạo hiểm kinh doanh? Chúng tôi chưa có con vì tôi chưa muốn, muốn kinh tế vững thì mới sinh con. Tôi xin mọi người góp ý, chân thành cảm ơn.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Vy</strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-62800476423693827242016-05-23T14:55:00.000+07:002016-05-23T14:55:02.236+07:00Tôi quá mệt mỏi vì suốt ngày phải dối vợ về người tình trong bóng tối<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Tôi gặp em vào những ngày đầu hè oi bức, khi đã có vợ và một cậu con trai; còn em buôn bán ở nhà với mẹ và chưa có người yêu. Em là một người sống vì gia đình, thương yêu ba mẹ và các em. Em thích đi chùa lễ Phật, đi từ thiện, thích giúp đỡ người khác và yêu trẻ nhỏ. Tôi biết em qua mạng và lúc đó chỉ nghĩ em là một người có thể làm tôi vui tức thời, nhưng dường như mọi chuyện đã đi quá xa. Em nhẹ nhàng, dịu dàng, chân thật một cách lạ thường trong mắt một thằng đàn ông khốn nạn như tôi. Tôi đã giấu nhẹm tất cả về gia đình của mình (bề ngoài tôi trẻ so với tuổi nên không ai có thể biết được tôi đã có gia đình nếu không nói ra), vẽ ra một bức tranh đầy thuyết phục cho em và tôi. Tôi không tự cao về bản thân nhưng chinh phục được em là điều có thể làm được và sự thật là vậy.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Kể từ khoảnh khắc lấy đi đời con gái của em thì tôi biết mọi chuyện mình làm đã đi quá giới hạn. Những giọt nước mắt của em rơi vì hạnh phúc bởi tìm được người yêu như tôi. Càng ở cạnh em tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng biết mấy, chỉ cần nắm tay em đi dạo là tôi thấy yên lòng dù tâm trạng buồn biết mấy (trước đó tôi chỉ nghĩ về dục vọng khi bên em). Em chiều tôi, quan tâm và lo lắng, điều đó rất lâu tôi không có được. Chắc tôi đã say nắng khi bên em mất rồi vì vợ lo cho con nên ít quan tâm đến tôi. Tôi đã làm điều sai trái khi đến với em. Bây giờ ngồi trong đêm gõ phím khi vợ và con trai đang say giấc, còn em nhắn tin chúc tôi ngủ ngon thì tim tôi như muốn ngừng thở.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi đã quá mệt mỏi khi phải suốt ngày chăm chăm cái điện thoại để xóa tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, nói dối vợ và em. Cuộc sống của tôi dường như đảo lộn hoàn toàn. Chắc có lẽ lúc này em đang rất hạnh phúc nhưng tôi không thể đem lại điều đó cho em. Tôi sẽ nghĩ ra một lý do, một cách nào đó để chúng tôi chia tay nhẹ nhàng và mọi thứ sẽ chìm vào bóng tối. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và chỉ còn cách này để giúp em tìm một người tốt và thương em hơn tôi. Kiếp này tôi và em có duyên gặp nhưng chưa có phận nên tôi sẽ giữ mãi hình bóng em trong trí nhớ của mình.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />"Xin lỗi em, cô gái bé nhỏ của tôi". <span style="margin: 0px; padding: 0px;">Viết lên những dòng này tôi thấy nhẹ lòng, biết những điều này sẽ làm mọi người căm ghét nhưng tôi chỉ biết tâm sự cho vơi bớt nỗi niềm. Mong mọi người đừng chửi tôi, tôi biết mình là người tồi tệ nhất rồi.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Thành</strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-37415341767273795602016-05-16T15:35:00.002+07:002016-05-16T15:35:53.707+07:00Bạn gái tôi có nhu cầu chăn gối quá mạnh<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi yêu em từ lần quen thân qua mạng xã hội, với bề ngoài là một cô gái ngoan hiền, học rất giỏi và tự mình đi làm kiếm tiền nuôi bản thân trong bốn năm học đại học. Tôi thích tính cách tự lập ấy ở em vì có nét gì đó rất giống tôi, một anh chàng sinh viên xuất thân từ nhà quê và cũng tự mình gắng học và đi làm thêm sau giờ tan lớp.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sau những lần nói chuyện làm quen trên mạng, tôi biết em đang thực tập ở quê và thi thoảng mới lên Hà Nội để báo cáo tiến độ với cô hướng dẫn. Chúng tôi có một cô bạn thân là bạn cùng lớp của em, cũng gần như em gái kết nghĩa của tôi. Lần gặp nhau đầu tiên em cũng nói về những khó khăn của cuộc sống đang gặp phải cũng như tính cách tự nhận là hư hỏng một chút, rồi có những lần em nói với tôi mình đã phạm những sai lầm mà không thể nào sửa chữa được, không dưới một lần từ chối và thậm chí là cự tuyệt tình cảm từ tôi. Lần ấy tôi đau khổ đến tuyệt vọng nhưng vẫn kiên quyết không từ bỏ bởi bản thân yêu em bằng tình cảm thật lòng.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Rồi tôi cũng níu lại chút hy vọng cho bản thân khi hai người nói chuyện lại bình thường với nhau. Tôi không còn quá vội vàng như trước, nghĩ chậm và nghĩ cho em nhiều hơn. Mỗi khi em lên Hà Nội tôi lại đưa đi dạo, xem phim và mạnh dạn lần đầu cầm lấy bàn tay của em dù đã là một chàng trai 25 tuổi đời.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Em vẫn giữ khoảng cách và sự tế nhị với tôi. Tôi luôn nghĩ em là một cô gái ngoan hiền, dịu dàng nghĩ rất chín chắn nên thầm động viên bản thân cần cố gắng nhiều hơn. Rồi khoảng cách mỗi ngày một gần lại, có những lần em gục đầu vào vai tôi trong rạp chiếu phim và ngủ thiếp đi, hay những cái ôm thật chặt từ phía sau khi hai đứa đi trên đường khuya vắng. Một đêm tối thứ 7, sau cuộc hẹn đi dạo, tôi và em đã là của nhau, nhưng cũng là thời khắc tôi nhận ra em có ham muốn tình dục mạnh mẽ, luôn chủ động trong những lần ân ái bên nhau.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Em tâm sự thật với tôi rằng từng yếu lòng trước sự quan tâm của một anh trưởng phòng nơi thực tập và trao đời con gái cho anh ta. Trong thời sinh viên em cũng nhận lời yêu một anh chàng khác, do quá cô đơn hai người cũng tìm hiểu nhau và ân ái nhưng chỉ dừng lại ở bên ngoài. Đến giờ em vẫn không quên được sự quan tâm đến từ anh trưởng phòng kia, không đủ mạnh mẽ để đón nhận tình cảm của tôi, nhiều lần nói bản thân không xứng với tôi nên không dám tiến đến đón nhận tình cảm một lần nữa.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Em đã khóc khi nói ra những bí mật kia, tôi an ủi và trấn an rằng có thể tha thứ cho em vì bản thân cũng không quá quan trọng chuyện kia, miễn là em thật lòng và không phạm thêm sai lầm đáng tiếc nào nữa. Cũng bởi vì tình cảm thật lòng nên tôi yêu em và không dối gian gì cả. Em muốn ở quê làm, còn tôi ở Hà Nội, cố thuyết phục để hai người đều ở Hà Nội nhưng luôn vấp phải sự kiên quyết đến từ phía người con gái tôi yêu. Dù đã biết sự thật và tâm lý sẵn lòng tha thứ nhưng tôi nghĩ rất nhiều, động viên để em mạnh mẽ hơn, từ bỏ triệu chứng nghiện tình dục của em, chấp nhận tình cảm chân thành từ phía tôi.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Em vẫn gắng làm theo ý mình, nói là chưa yêu tôi, muốn để tình cảm lớn dần. Tôi vẫn như một kẻ theo đuổi vì không thể bỏ rơi em lúc này. Tôi thấy mình cần có trách nhiệm với người con gái mình yêu dù trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự. Giờ ở cách xa nhau tôi vẫn nhắc nhở em hãy trân trọng những gì mình có, quá khứ của em tôi cũng không quá quan tâm nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến hiện tại của tôi. Em luôn trấn an tôi là em ổn và sẽ cố kiểm soát bản thân mình. Giờ tôi phải làm sao để gìn giữ tình yêu này và để em quên đi quá khứ trước kia, toàn tâm toàn ý bên tôi, cùng nhau ổn định mọi thứ và có một cuộc sống hạnh phúc?</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Huy</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-32799737943598890002016-05-06T20:26:00.002+07:002016-05-06T20:26:21.801+07:00Tôi làm ra tiền nhưng chồng không cho chi tiêu<div class="short_intro txt_666" style="background-color: white; color: #444444; float: left; font-stretch: normal; font-weight: 700; line-height: 18px; margin: 0px; padding: 0px 0px 10px; text-rendering: geometricPrecision; width: 480.016px;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Các cuộc vui chơi, du lịch, mua sắm tôi đều từ chối vì không muốn miếng ăn mà mang tiếng nhục, mua sắm gì chồng cũng chẳng cho. </span></div>
<div id="left_calculator" style="background-color: white; margin: 0px; padding: 0px;">
<div class="fck_detail width_common" style="color: #333333; float: left; font-stretch: normal; margin: 0px; overflow: hidden; padding: 0px 9.59375px 0px 0px; width: 470.406px;">
<div class="Normal" style="line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi 30 tuổi, chồng 37, anh là kỹ sư. Chúng tôi lập gia đình được gần 4 năm, đã có hai con trai gần 3 tuổi. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong lần giao lưu giữa hai đơn vị. Hồi đó anh ăn nói có duyên, chu đáo và chín chắn nên tôi cảm mến. T<span style="margin: 0px; padding: 0px;">ôi lấy anh là tin vào anh và vào duyên phận thôi chứ không tìm hiểu nhiều về anh vì khoảng cách địa lý và thời gian. Sau gần một năm quen nhau, chúng tôi đi đến đám cưới. Một năm đầu có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi mặc dầu cũng không ít lần giận hờn, tất cả đều xuất phát từ anh. Thời gian đó tôi mang bầu và chúng tôi làm cách xa nhau, một tuần chỉ gặp hai ngày nghỉ nên mọi giận hờn nhanh qua.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Chuyện căng thẳng nhiều hơn bắt đầu từ ngày tôi sinh con. Ngay những ngày ở cữ anh đã cau có và mắng tôi trước mặt nhiều người, lý do là mới sinh tôi còn đau nên ăn uống kém, bế con và chăm con cũng vụng về. Nhưng dù sao một tháng cữ tôi và hai nhóc cũng được chăm sóc tốt. Bắt đầu đến tháng thứ hai về sau thì mọi chuyện tệ hại xảy ra nhiều hơn, như tôi phải tự lo cho ba mẹ con, có khi tự chăm con tự nấu nướng, không vừa ý chuyện gì thì nhà chồng cũng khó chịu ra mặt (vì sinh đôi nên tôi phải về nhà chồng để tiện có người chăm sóc).<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi cố nén chịu tất cả vì nghĩ cho chồng, nếu tôi đi anh trai anh sẽ không đồng ý và chắc chắn có chuyện lớn xảy ra. Anh biết chuyện nhưng không bao giờ động viên tôi lấy một lời. Hồi đó, để có điều kiện lo tốt cho con cho cháu, bố anh và mẹ tôi đã đến trông con cho chúng tôi được một năm. Ông bà đã ngoài 60. Anh làm ở thành phố nên chỉ cuối tuần nghỉ mới về thăm gia đình, còn tôi cũng bận bao nhiêu việc. Anh có phụ tôi lo việc gia đình nhưng tính trở nên xấu hẳn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Ông bà lớn tuổi lại chăm cháu theo kiểu ngày xưa nên anh luôn không bằng lòng và lớn tiếng trách mắng ông bà. Công ty anh gặp khó khăn và để tiện chăm sóc con cái anh xin chuyển về công ty tôi làm. Mới đầu anh rất được mọi người chào đón, sau đó một thời gian anh về nhà là bất mãn với mọi người, anh luôn bảo họ làm mà không có căn cứ, không dám chịu trách nhiệm. Anh không hài lòng với bất cứ ai, từ nhân viên đến người có vị trí cao hơn. Lúc đầu tôi cũng thông cảm vì nghĩ anh chưa thích nghi được với môi trường làm việc mới, khuyên anh hiểu mọi người và công việc mình đang làm. Anh tính bảo thủ, đi làm mà không có tiếng nói chung với đồng nghiệp, dần dần mọi người cũng lờ đi coi như không có anh, không dám đụng chạm đến anh.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Là vợ anh, tôi lại là người nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó nhưng tính bảo thủ cố chấp của anh tôi còn không chịu được huống chi là người khác, những người không chung miếng ăn giấc ngủ. Anh có kiến thức, kinh nghiệm và trách nhiệm cao, đáng lẽ sẽ được tôn trọng và trọng dụng hơn nhưng lại quá cố chấp, không được lòng mọi người, về đây gần hai năm anh vẫn chỉ là công nhân đơn thuần, vì thế anh càng bất mãn. Tôi rất nhiều lần khuyên anh nhưng nói như đổ thêm dầu vào lửa, cũng sợ có điều tồi tệ sẽ xảy ra.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Ngần ấy năm chung sống, giờ tôi chỉ nghĩ cho con thôi chứ với anh tôi hết hy vọng rồi. Công việc anh luôn bất mãn, về nhà anh cũng chẳng coi tôi ra gì. Từ lúc có gia đình tới giờ phần vì công công việc, phần vì con nhỏ tôi đã hy sinh rất nhiều, bỏ lỡ nhiều cơ hội trong công việc, vậy mà anh không hề hiểu. Đã mấy năm nay, những cử chỉ và lời nói yêu thương anh khó thể hiện, hay quát mắng vợ con ngay giữa chốn đông người; chỉ được cái anh không giận tôi lâu (vì giận tôi anh cũng chẳng nói chuyện với ai được lâu). Anh luôn chê việc tôi làm, món ăn tôi nấu nhưng tôi không phải lo về vấn đề cơm nước với anh, được cái bụng anh tốt, đồ ăn còn dư tôi không ăn được thì cất vào tủ lạnh cho anh chứ nhất định không được mang bỏ đi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Các cuộc vui chơi, du lịch, mua sắm tôi đều từ chối vì không muốn miếng ăn mà mang tiếng nhục, mua sắm gì chồng cũng chẳng cho, anh giao luôn cho tôi việc đi chợ hàng tuần. Chợ xa nhà, thiếu thốn, tôi gửi người khác mua hộ hoặc mua hàng online không vừa ý anh chê và chửi. Thực lòng mà nói 4 năm nay tôi gần như mất hết tự do, làm có tiền mà chưa bao giờ tiêu xài gì cho bản thân. Tôi có đức hy sinh vì gia đình, công việc; việc làm cũng ổn định, thu nhập đủ trang trải cho hai con nhỏ và vợ chồng nhưng cuộc sống không bằng một lao công bình thường. Đồng nghiệp thân của tôi hồi trước nay cũng không hiểu, không đồng cảm với tôi mà có những đối xử khác biệt, đi làm tôi càng trở nên khép kín, chỉ biết chăm con và công việc mà thôi. Điều này khiến tôi mất niềm tin vào con người.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi rất bức bối và càng chán nản khi anh không nghĩ và hiểu cho tôi, không hề tôn trọng tôi. Tôi cũng chẳng hy vọng được gì ở gia đình chồng vì có chia sẻ thì họ cũng đổ lỗi cho tôi mà thôi. Buồn chán tâm sự với gia đình thì tôi sợ bố mẹ anh chị em buồn; còn chia sẻ với bạn bè, đồng nghiệp mọi người lại cười khinh, tâm sự với anh toàn bị nghe những lời thô tục. Tôi thực sự hết cách. Nhiều đêm buồn tủi nằm khóc như mưa để sáng thức dậy mắt sưng, đầu đau như búa bổ (hồi sinh con, tủi thân tôi hay khóc và từ lúc sinh chẳng được nghỉ ngơi là mấy do phải thức và ngồi dậy chăm hai bé, tôi bị ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều).<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi muốn chấm dứt cuộc sống với anh từ lâu nhưng mỗi lần nghĩ đến con, tim tôi như ngàn mũi kim đâm, vì thể diện và vì nghĩ nếu bỏ anh thì anh cũng mất tất cả. Tôi mà chia tay thì anh cũng không thể làm việc được ở đây bởi không có tiếng nói chung với ai, không chứng minh được điều kiện kinh tế thì anh cũng chẳng có quyền nuôi con. Tôi cũng cảm thông cho anh vì có con nhỏ mà anh chịu nhiều thiệt thòi như từ bỏ chơi thể theo, bớt ăn nhậu..., tôi lại thấy mềm lòng. Nhưng nếu cứ như này mãi tôi cũng stress nặng mà bệnh, công việc cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.</span></span></div>
<div class="Normal" style="line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi trải lòng lên đây mong có sự nhìn nhận khách quan, vẫn mong trong số bạn đọc góp ý tôi sẽ nhận được lời khuyên chân thành nhất để gìn giữ gia đình. Nếu không có cuộc cách mạng làm anh thay đổi hẳn thì chia tay chỉ là vấn đề thời gian. Người phụ nữ khi có con rồi nhiều thứ ràng buộc lắm, ai từng có hoàn cảnh giống tôi hay tương tự xin cho một lời khuyên nên làm thế nào để chồng tôi biết nghĩ cho người khác, biết bằng lòng với những gì mình có. Điều tôi cần nhất bây giờ là có gia đình yên ấm hạnh phúc. Vợ chồng có thuận hòa thì mới yên tâm công tác, bố mẹ có yêu thương mới dành được tình cảm tốt nhất để lo cho con cái. Tôi cần lắm việc anh nhìn lại mình, tôn trọng tôi và mọi người, sống bao dung và trách nhiệm như tôi từng thấy ở anh.</span></div>
<div class="Normal" style="line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tâm</span></strong></div>
</div>
</div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-84317594872860378492015-08-19T16:18:00.002+07:002015-08-19T16:18:44.214+07:0010 năm chán nản vì cơ thể luôn 'tỏa mùi hương'<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi 24 tuổi, từ nhỏ đã mắc một căn bệnh khó nói, căn bệnh này hành hạ tôi đã 10 năm nay, nó bắt đầu nặng ở tuổi dậy thì và giờ càng trở nên trầm trọng hơn. Ở cái tuổi mới lớn, trong khi bạn bè vẫn vô tư vui vẻ thì tôi lại mang một nỗi buồn thầm kín. Tôi mặc cảm, tự ti với mọi thứ xung quanh, dần xa lánh bạn bè vì thấy được những ánh mắt ái ngại, những lời xì xào sau lưng “Hình như con đó bị hôi nách mày ơi”. Bài hát “Công chúa bong bóng” hot nhất lúc đó lại chế thành “Công chúa hôi nách” mà bọn con trai hay dành cho tôi. Đến trường thì thôi chứ về nhà tôi lại nhốt mình trong phòng, từ một MC năng nổ của lớp, một nhân viên thư viện hòa đồng tôi đã trở thành con người khác, không còn bạn bè, chỉ muốn chết quách đi cho xong.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi đã khóc rất nhiều vì cảm thấy mình quá khác biệt với những đứa bạn còn lại. Rời trường cấp hai lên cấp ba học, cuộc sống của tôi càng tệ hại hơn. Môi trường mới, bạn mới khiến tôi không hòa nhập được, sức học tuột dốc không phanh. Từ một học sinh giỏi 9 năm liền tôi trở thành học sinh yếu kém, môn học yêu thích là tiếng Anh cũng thảm thương. Có lẽ giai đoạn đó đã phát sinh bệnh trầm cảm của tôi ngày hôm nay. Môn thể dục đúng là cơn ác mộng của tôi những khi ra mồ hôi đầm đìa và cơ thể "tỏa hương", tôi ngại đến phát khóc.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Đỉnh điểm là năm lớp 11, bọn con trai đem chai nước hoa vào lớp, trong khi tôi ngồi học bọn chúng xịt lên đầu lên cổ rồi khắp người tôi. Một đứa con gái đằm thắm, chịu đựng như tôi đã không kiềm chế được mình mà đánh nhau với bọn chúng. Tôi đã khóc, một sự tủi nhục trào dâng, có lẽ cảm giác đó ai trải qua mới hiểu được. Thời kỳ kinh hoàng đó cũng qua, cho tới khi đi làm tình trạng tôi chẳng khá hơn, tôi đã quen rồi và chai sạn với các câu nói : “Con nhỏ đó dễ thương vậy mà bị hôi nách”, “Ở xa không sao, lại gần mới biết mùi”, “Con gái gì mà hôi nách dữ vậy trời”, “hách trong nôi”, “viêm cánh”.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi không còn phản ứng gì trước những lời nói như vậy, đôi lúc cũng tủi thân khi đứa cháu ruột hỏi mẹ nó: “Sao dì hôi dữ vậy mẹ"? Mẹ nó bảo: "Con đừng nói vậy dì buồn đó”, tôi giả vờ lờ đi không nghe chứ tim rướm máu. Vì căn bệnh này tôi đã bỏ qua những cơ hội, những người mình yêu mến, trải qua một tuổi thơ tồi tệ. Tôi không thể yêu chàng trai nào vì mặc cảm, không thể trở thành cô giáo tiếng Anh vì không còn yêu môn học nó nữa, cứ sống vất vưởng từng ngày.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Có lẽ tôi bị trầm cảm nặng, không còn yêu đời, không hứng thú với mọi thứ nữa, chỉ ước mỗi sáng thức dậy mình sẽ khỏi bệnh này. Nhiều lúc tôi muốn chết, tự hỏi sao ông trời bất công vậy. Hàng nghìn hàng vạn con người sao lại phải là tôi? Là con gái mà 24 năm tôi không thể xài nước hoa, đi tiệc trang điểm đẹp cỡ nào cũng không thể che giấu căn bệnh của mình. Tôi mất tự tin, không dám ngước cao đầu với một chàng trai nào, đau nhất là ánh mắt thất vọng và sự ái ngại khi họ đến gần làm quen. Nếu đi du lịch ngồi trong chiếc xe nhỏ gần 8 tiếng đồng hồ chẳng khác nào tra tấn tôi và những người đi chung xe. Đời tôi khổ quá.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Có khi đi những nơi đông người, tôi phát hiện những người bị giống mình mà còn không chịu nổi họ, thế mà bạn bè và gia đình đã phải chịu đựng tôi từng ấy thời gian qua. Các bạn có lẽ đang suy nghĩ bệnh này có gì mà làm quá lên, xịt khử mùi là được chứ gì. Thật ra tôi đã biết sử dụng lăn khử mùi từ lúc mới bị. Sáp, xịt, lotion, nước hoa hay bất cứ gì cũng chỉ được một lúc lại thôi, và khi đó cái mùi nó quyện vào nhau còn khủng khiếp hơn. Đi làm có tiền tôi đi phẫu thuật, tiêm botox cũng không hiệu quả, uống thuốc đông y 5 tháng cũng không khỏi, mua các loại thuốc gia truyền, các loại phấn, thuốc xịt thảo dược, kể cả sản phẩm nước ngoài đắt tiền cũng không ăn thua.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi cứ lang thang trên mạng, mỗi khi phát hiện ra loại thuốc mới nào tôi mua dùng nhưng hy vọng chỉ là thất vọng vì không có loại nào hiệu quả với tôi. Tôi phát hiện ra chỉ là lừa đảo, bọn họ giả nick và tâng bốc nhau cho người mua tin thôi. Thật sự giờ đây tôi chán nản vô cùng, không hiểu bệnh mình sao nữa, tôi không đổ mồ hôi nách, chỉ mồ hôi ở ngực, cổ lưng là nhiều. Tôi lên các diễn đàn với những người hoàn cảnh như mình, họ cũng than thở căn bệnh này đúng như họ nói, nó không như sida chết người mà làm người ta sống dở chết dở.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Trong mắt người khác dù không nói nhưng người ta vẫn cười thầm những người như tôi. Tôi tuân thủ chế độ ăn uống nghiêm ngặt, uống ngày 2 lít nước, không ăn những thứ gây mùi nhưng vẫn không ích gì. Sống 10 năm thế này khiến mắt tôi thâm quầng, tâm trạng luôn chán nản, mệt mỏi. Tôi xa lánh mọi thứ, sống như bị tự kỷ, mặc cảm. Ai có thể giúp tôi không? Tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Là con gái mà tôi không đủ tự tin ngẩng cao đầu, ý nghĩa gì khi đời không ước mơ, không người thấu hiểu?</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thi</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-56223396347968404132015-08-17T16:25:00.002+07:002015-08-17T16:25:07.005+07:00Em chồng ở chung nhưng không chịu đóng góp gì<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vợ chồng tôi kết hôn năm 2008, khi đó tôi 23 tuổi, còn anh 28, đều là giáo viên cấp ba, chúng tôi công tác cách nhà nội 20km. Sau khi cưới, chồng tôi đề nghị đón cô em chồng năm đó đang học lớp 10 lên để kèm học tập. Tôi đồng ý mặc dù cưới nhau xong vợ chồng tôi chỉ được nhà trường phân cho một phòng ký túc xá 11m2 và một khoản nợ sau cưới khá nhiều. Chúng tôi cố gắng cải tạo lại chỗ ở để đón em lên ở cùng. Thời gian đó, cuộc sống cực kỳ khó khăn vì gia đình bố mẹ chồng làm nông, tuổi ngoài 60, không lao động nhiều nữa. Việc chăm nuôi em chúng tôi lo toàn bộ và tôi cũng xem như đó là trách nhiệm giúp chồng báo hiếu cha mẹ.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Khi tôi mang bầu, ốm triền miên không ăn uống gì được, cũng cố gắng dạy kèm học sinh và bán hàng tạp hóa cho mọi người trong khu tập thể để lấy thêm tiền trang trải cuộc sống. Dù như thế chúng tôi cũng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Em chồng sau đó thi đậu đại học, chúng tôi nhờ nỗ lực bản thân đã được chuyển về gần nhà hơn (chồng tôi về thị trấn còn tôi về thành phố cách nhà nội 16km), rồi vợ chồng xây được nhà mới thay vì ngôi nhà dột nát trước đây. Cô em chồng giờ đã ra trường và đi làm, chúng tôi về hẳn dưới này ở.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Điều đáng nói là khi bắt đầu đi làm, cô em chồng muốn có ngay một chiếc xe tay ga thay vì chiếc xe số như chúng tôi đề nghị, vì vào thời điểm đó, vợ chồng tôi rất khó khăn, vừa xây nhà xong, đang nợ hàng trăm triệu đồng. Đã thế bố mẹ chồng cũng gây áp lực, tỏ vẻ coi thường một chiếc xe số và bảo chúng tôi phải có trách nhiệm lo đầy đủ cho em vì ông bà đã lo cho chồng tôi rồi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Xin nói thêm, bốn năm cô em chồng học đại học, chúng tôi đã lo toàn bộ chi phí cho em. Cuối các năm khi em nhận được phụ cấp hỗ trợ cho sinh viên con thương bệnh binh, bố mẹ chồng đều lấy khoản tiền đó rồi sau cho chúng tôi vay lại một ít để trả nợ. Thậm chí tiền nộp học chúng tôi vay mượn cho em nộp, đến khi được hoàn em cũng không đưa lại mà đưa cho ông bà luôn. Tôi không quan tâm nhiều đến những khoản tiền đó vì nếu có nhắc đến sẽ bị ông bà chửi mắng thậm tệ, rằng tiền là do con trai ông bà kiếm ra, lương tôi chỉ đủ nuôi bản thân.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Trên thực tế, tôi xuất thân nghèo khó, bố mất sớm, sau tôi còn có ba em. Tôi không ngại làm việc vất vả dù hàng ngày công việc ở trường mới rất mệt, áp lực. Ngoài ra tôi cố gắng làm thêm việc, từ dạy thêm đến làm tư vấn bảo hiểm, mỗi tháng cũng kiếm được 15 tới 25 triệu đồng. Gần đây, chồng tha thiết mua xe ô tô, tôi đồng ý vì thuận lợi về thăm nhà ngoại xa 20 km. Mua xe, chúng tôi cũng vay mượn đến 250 triệu đồng nhưng nghĩ có sức khỏe vợ chồng có thể trả được.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Em chồng ra trường, chồng tôi nhờ quen biết xin cho cô ấy vào làm kế toán một công ty xây dựng gần nhà, sau đó vì chê lương thấp nên em bỏ việc xin sang chỗ làm khác, rồi chê áp lực lại nghỉ việc. Đến giờ, cô ấy đang làm gần nhà (cách một km) với mức lương 3 triệu. Vấn đề là ở chỗ dù đi làm, có lương hay không, em chồng tôi cũng chưa bao giờ đóng góp bất cứ khoản sinh hoạt phí nào cả, có tiền là chỉ dành cho tóc tai và quần áo.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Một năm lại đây, tôi sức khỏe không được tốt, ốm đau suốt, chồng cũng không có thu nhập như trước đây. Năm nay hai con bắt đầu đi học, tôi rất muốn đề nghị em chồng đóng góp một ít vào sinh hoạt của gia đình. Giờ tôi không biết phải mở lời như thế nào vì rất sợ bố mẹ chồng, nếu ông bà cho rằng tôi tính toán với cô ấy thì sẽ lại chửi rủa tôi và mẹ tôi, mặc dù việc đó không có gì sai cả. Xin các bạn cho tôi lời khuyên, có nên làm như tôi nghĩ không hay cứ kệ cô ấy, mình gánh thêm một tí cho êm cửa êm nhà?</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Dương</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-31929842973505334792015-08-14T16:27:00.001+07:002015-08-14T16:27:00.951+07:00Hơi ấm riêng của em chính là anh<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hoàng hôn, đứng ở một nơi khá cao em có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, như nhà, đèn, chân trời, … nhưng lại không thể nhìn thấy được lòng mình, không thấy được nơi em muốn đặt chân đến. Nhìn đám lục bình kia đang trôi lững lờ trên dòng sông, em nghĩ có phải mình đang giống như nó không, bất chấp mọi thứ xung quanh vẫn cứ xuôi theo dòng sông, giống như em đang hờ hững xuôi theo dòng đời.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hôm nay em mệt trong công việc, trong suy nghĩ, mệt khi nghĩ đến anh. Anh không phải người đầu tiên em thương, cũng chưa chắc đã là người cuối cùng, chỉ biết ở ngay thời điểm này, khoảnh khắc này, em dành trọn tâm trí cho anh. Em không phải đứa con gái ngây thơ, cũng không hẳn là đứa quá rành đời, chỉ đủ để em trải qua mọi thăng trầm của cảm xúc: thương, yêu, thù, ghét có đủ. Em là ai? Một đứa coi cũng tạm ổn, một chút nhan sắc, một chút ngang ngược đủ để thu hút những người xung quanh, nhìn vậy nhưng em lại thua kém những đứa đồng trang lứa đấy anh. Anh biết em thua ở chỗ nào không? Là em đã đánh mất sự ngây thơ, hồn nhiên vốn có của mình theo thời gian từ lúc nào không hay.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tình yêu đến với mỗi người ở những khía cạnh khác nhau, em biết anh từng rất đau khổ nên đã ở bên chia sẻ cùng anh với tư cách là một người bạn thân, một kẻ đồng cảnh ngộ. Em cũng vậy nhưng bất hạnh thay ông trời đã tặng em hai chữ “niềm tin” chỉ duy nhất một lần, em đánh mất đâu đó đến giờ vẫn chưa thể tìm lại. Niềm tin gắn liền với hai chữ hạnh phúc, ngược lại nó cũng đi đôi với tổn thương. Vẫn yêu đó, thương đó nhưng em lại không thể đối mặt vì thiếu mất hai chữ đấy. Cũng chính vì nó em đang đẩy mình dần vào bóng tối, sự sợ hãi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Với anh, em không phán xét, cũng không có điều gì khuyên nhủ vì bản thân chúng ta đang trải qua những cảm xúc như nhau, chỉ khác ở hoàn cảnh xảy ra và cách đối mặt thế nào. Em phải cám ơn anh vì đã mang đến cho em một tia hy vọng để còn cảm nhận được thế giới này vẫn còn tình yêu, chỉ là không đủ yếu tố để có thể bắt đầu một tình yêu thật sự.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Em thà làm một đường thẳng song song với anh để lúc nào cũng được nhìn thấy anh sống tốt, vui vẻ, còn hơn làm một đường chéo, chạm nhau một lần rồi xa mãi mãi. Em không mong anh hiểu em vì chính em đây còn đang lười tìm hiểu mình. Sau cơn mưa trời lại sáng, ngày mai bình minh chúng ta sẽ phải tiếp tục cuộc hành trình của mình. Mặt trời sẽ chiếu sáng mọi nẻo đường, ngõ hẻm; chỉ có một mặt trời duy nhất soi sáng được vào nội tâm em và em muốn âm thầm giữ lại hơi ấm đó cho riêng mình, đó là anh.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Như</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-51639952335533720712015-08-12T15:54:00.001+07:002015-08-12T15:54:50.031+07:00Em đừng cố gài bẫy khi tôi không yêu<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: 14px; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi và em cùng quê nhưng đến học đại học mới biết nhau qua cuộc gặp bạn bè. Em rất xinh và dịu dàng nên nhiều người thích, trong đó có tôi. Tôi chủ động nhắn tin, rồi hai đứa nói chuyện nhiều hơn khi thấy đồng quan điểm về nhiều thứ. Em biết tôi có tình cảm, tỏ tình thì bị em từ chối nhưng thấy tôi tiếp xúc bạn gái khác là em nói bóng gió, giận dỗi. Sau khi ra trường em trải qua hai mối tình, đặc điểm của họ là giàu có nhưng sau đó vẫn chia tay. Mỗi lần chia tay em đều nhắn tin cho tôi tâm sự, tôi vẫn hỏi han lịch sự nhưng không nhiều như trước đây, em nhận thấy và trách móc tôi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Khi chia tay người thứ hai em rất suy sụp vì hy vọng vào mối quan hệ đó nhưng cuối cùng bị phản bội nên thường gọi điện cho tôi. Tôi hơi mệt khi em làm thế, rồi thấy em buồn nên vẫn an ủi, động viên. Một lần lúc tôi đang nhậu với đám bạn ở quê thì em nói muốn gặp vì buồn quá. Tôi rủ em đến, chúng tôi uống khá nhiều nên ai cũng say. Tôi đưa em về phòng trọ, trong thâm tâm biết em cố tình làm thế nên rất kiềm chế và hoàn toàn khẳng định là lúc đó em cứ ngã vào người tôi, yếu sức nên tôi ngã xuống giường sau đó ngủ say. Vậy mà sáng hôm sau thấy hai đứa không mặc áo quần, ngủ trên giường nhà em.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Em đặt vấn đề ngay sáng hôm đó rằng muốn chính thức yêu tôi, em nhận thấy tôi là người phù hợp nhất. Tuy say nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh và nhớ những chuyện đã xảy ra. Tôi hối hận vì hôm đó đã uống hơi nhiều nên mới bị gài bẫy như vậy. Nguyên đoạn đối thoại sau đó là “Anh xin lỗi. Anh từ chối vì không yêu em". Em hỏi: "Vậy sao lại ngủ với em? Lỡ em có bầu thì sao"? Tôi bảo: "Thì anh sẽ xét nghiệm ADN và nếu đúng con anh, anh sẽ cưới em, nhưng anh nhớ chuyện gì anh làm khi say. Anh không làm chuyện đó với em đâu, em hãy yên tâm đi”. Em khóc, còn tôi đi ngay sau đó.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Kể từ đó là những tin nhắn khủng bố của em, năn nỉ đến dọa nạt, đủ thứ diễn ra hàng ngày hàng đêm. Tôi tự hỏi hai người yêu trước của em có bị như thế không, hay do em thấy tôi hiền và nhẫn nhịn? Nửa năm sau, tôi có người yêu là cô bạn cùng lớp đại học, chúng tôi yêu nhau và chuẩn bị kế hoạch cho tương lai. Giờ khi chỉ còn hai tháng nữa tôi kết hôn thì em đã nhờ cô bạn đến gặp vợ sắp cưới của tôi, nói rằng tôi yêu thầm em từ rất lâu rồi, đã ngủ với em và nói vợ sắp cưới hãy từ bỏ vì là người đến sau. Đồng thời em cũng khủng bố tin nhắn, gọi điện cho tôi rằng em sẽ chết. Em nói cho bạn bè ở quê và gia đình biết chúng tôi đã ngủ với nhau và tôi đã phụ em. Tôi kể hết mọi thứ cho vợ sắp cưới nghe, thậm chí chuyện “ngủ chung” cũng xảy ra trước khi đến với cô ấy, mặc dù khá sốc nhưng cô ấy tin tôi và đám cưới vẫn sẽ diễn ra.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Gửi em: Em tưởng tôi không biết sao, ngày xưa khi tôi không có tương lai rõ ràng thì em không đến, tôi không trách. Em sống vật chất, muốn sung sướng, ai cũng vậy nhưng nếu đó là tiêu chuẩn cao hơn tình yêu thì em đã thất bại rồi, thấy không? Ngày xưa tôi yêu em không có nghĩa giờ tôi vẫn phải có nghĩa vụ yêu em, còn không yêu thì em nổi giận. Rồi khi thấy tôi công việc thu nhập cao em lại cố chèo kéo, không được thì tìm mọi cách, giở mọi thủ đoạn. Bề ngoài em dịu dàng, hiền thục vậy mà sao bên trong khác đến thế.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi chỉ xin ý kiến mọi người là làm sao để em đừng hành động như vậy nữa, để khỏi làm mình tổn thương, để còn giữ danh tiết mà tìm kiếm hạnh phúc. Tôi đã nói sự thật, từ chối nhẹ nhàng rồi không chịu nổi để im lặng luôn. Tôi không muốn thay số điện thoại vì những chuyện như vậy và đơn giản tôi không làm gì có lỗi với em cả. Chân thành cảm ơn mọi người.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: 14px; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Khanh</strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-52776214199609073552015-08-10T15:16:00.001+07:002015-08-10T15:16:11.555+07:00Cuộc sống như địa ngục từ sau khi phản bội vợ<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: 14px; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi đọc bài "Vợ chủ quan, chồng rơi vào tay cô khác", lại nhớ đến hoàn cảnh mình nhưng vợ tôi không yên lặng xử lý như chị vợ anh bác sĩ đó. Tôi năm nay 32 tuổi, em ít hơn tôi bốn tuổi. Tôi thấy em lần đầu khi em ngồi đối diện mình trong quán cà phê. Em ăn mặc khá sexy, nhìn rất lạnh lùng nếu không cười. Phải nói, em nổi bật nhất trong quán cà phê, từ ăn mặc cho tới cách trang điểm. Chắc vì lý do đó nên ba tuần sau khi gặp em tôi mới đủ dũng cảm bắt chuyện. Em khá cởi mở và phóng khoáng, lại rất sòng phẳng trong tiền bạc. Mỗi khi tôi hẹn em đi chơi, đều ai ăn người đó trả. Em nói không muốn phụ thuộc hay nợ nần ai. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi cũng rất yêu tính cách đó của em. </span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: 14px; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Sau bốn tháng tìm hiểu, em nhận lời yêu tôi, tìm hiểu rồi tôi biết em được công ty cử về Việt Nam công tác. Em là con út và cũng là con gái duy nhất trong gia đình ba anh em, vì thế nên được ba mẹ, hai anh lớn hết mực yêu chiều, đôi khi cách cư xử khá trẻ con và có phần bướng bỉnh, hiếu thắng. Yêu nhau nên cũng có đôi khi cãi nhau nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói lời chia tay. Chúng tôi có một tình yêu đẹp, buồn vui đủ cả. Tôi đưa em về ra mắt gia đình, mọi người rất mến em và muốn chúng tôi tiến tới hôn nhân.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Sau khi hết hạn công tác, dù rất muốn bên tôi nhưng em thích về nước vì không hợp khí hậu Việt Nam, cộng thêm công ty chỉ cho phép xin nghỉ phép một tháng. Em ngỏ lời muốn tôi sang bên đó và sau bao lần suy nghĩ, tôi quyết định cùng đi với em dù bị gia đình ngăn cản. Gần sáu tháng phải yêu xa, cuối cùng chúng tôi cũng được đoàn tụ. Tôi cứ nghĩ sang bên đó sẽ có cuộc sống hạnh phúc, được gần em hơn, ai ngờ cuộc sống vợ chồng bắt đầu sứt mẻ sau gần một năm sống chung. Tôi muốn em sinh con, em không muốn, bảo chưa sẵn sàng. Ngày ngày em chỉ biết làm, không quan tâm tới tôi. Bữa cơm do em nấu tôi đếm được trên đầu ngón tay. Chán nản, tôi thường ra ngoài cà phê, dạo công viên.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Rồi tôi tình cờ quen một người phụ nữ tên Huệ khi đang ngồi một mình trong công viên, cô không xinh đẹp như vợ nhưng rất đậm đà. Vui khi gặp được đồng hương, trò chuyện hồi lâu rồi chúng tôi đồng ý trao đổi số. Lúc đầu chỉ là giao tiếp bạn bè vì cô ấy cũng có chồng nên tôi cũng biết giữ khoảng cách và không bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với Huệ, vì tôi rất yêu vợ. Chúng tôi chỉ đơn thuần là những người bạn, chia sẻ cho nhau những nỗi buồn trong lòng, an ủi lẫn nhau. Huệ là một người phụ nữ thuần Việt, không tây hóa, cuộc sống gia đình cũng không mấy hòa hợp, hay lục đục chuyện tài chính.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Nói chuyện qua lại lâu ngày, chúng tôi nảy sinh tình cảm với nhau từ khi nào không biết. Phải chăng sự lạnh cảm của vợ đã làm tôi vấp phải sai lầm không đáng có? Tôi và Huệ cũng lặng lẽ bên nhau như vậy, tôi cũng tính sẽ nói cho vợ biết vào thời gian hợp lý nhưng chưa kịp nói thì vợ đã biết. Tôi nhận lỗi, giải thích và xin tha thứ nhưng vợ không những không tha thứ mà còn làm ầm lên, làm tôi không còn mặt mũi nào. Mỗi khi ra ngoài, nhìn người Việt tụ tập nói chuyện hay nhìn về phía mình, tôi đều thấy ghê sợ.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Trừng phạt tôi như vậy vợ vẫn chưa nguôi, còn không cho tôi cơ hội gặp Huệ nói lời xin lỗi. Vợ tìm mọi cách đuổi tôi về nước, cuối cùng tôi cũng bị trục xuất. Tôi cảm thấy có lỗi với vợ vì đã không làm trọn nghĩa vụ của mình, làm một người chồng tốt. Còn Huệ vì tôi mang liên lụy, bị người đời dèm pha. Gần một tháng tôi về nước, giờ cuộc sống như địa ngục, tôi nhớ người con gái ấy da diết, không biết Huệ sống ra sao, có bị chồng hành hạ không? Giờ đây tôi đang cố sống cho mình, đứng dậy làm lại từ đầu, mong định mệnh sẽ cho tôi gặp lại Huệ.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Với tôi bây giờ cuộc sống thật nhàm chán, bạn bè rủ đi nhậu tôi cũng chẳng mấy hứng thú, chỉ muốn một mình, khi thì lướt mạng, mong qua bạn bè may mắn tìm được Huệ. Phải chăng kiếp trước tôi đã làm điều sai trái nên giờ cuộc sống không cho phép tôi được hạnh phúc? Tôi nghe qua một người quen trên Facebook là vợ đã có tình mới, người này được gia đình đồng ý. Anh ta cao to, đẹp trai hơn tôi, chức phận cao, lại là người bản địa, tôi hoàn toàn không sánh bằng. Tôi không biết sẽ chịu được cuộc sống địa ngục của mình đến bao giờ nữa.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: 14px; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Trung</strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-22962142794433075112015-08-07T15:30:00.002+07:002015-08-07T15:30:53.910+07:00Bị đánh 6 lần trong một năm sống thử với bạn trai<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi là một cô gái tỉnh lẻ, anh cũng vậy. Anh hơn tôi hai tuổi, chúng tôi đang sống cùng nhau. Cách đây sáu năm tôi và anh quen nhau từ hồi tôi đang học đại học năm thứ hai, còn anh chỉ học trung cấp nhưng bỏ thi tốt nghiệp vì đi chơi, chuyện đó sau này tôi mới biết. Giờ hai đứa đã có công ăn việc làm, quyết định năm sau cưới nên dọn về sống chung được một năm.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Thời gian sống chung tôi mới biết anh rất ham vui, thích nhậu nhẹt, có khi một tuần anh nhậu tới bốn ngày. Anh có tật xấu là nhậu say còn tiểu tiện luôn trong phòng ngủ, có khi còn làm ướt nệm. Tôi nói thì bị anh đánh và dùng những từ thô thiển để chửi cha tôi. Không giữ được bình tĩnh tôi đánh anh thì anh dùng tay đấm vào mặt tôi đến mức tôi bị bầm máu mắt.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi giận mấy ngày liền không nói chuyện nhưng khi anh tỉnh rượu đã xin lỗi và chăm sóc nên tôi lại bỏ qua. Cứ như thế đến nay anh đánh tôi sáu lần, ngoài nhậu nhẹt anh còn cá độ, đá banh, đánh bài, hút thuốc, chơi bida, tôi thấy cái gì anh cũng biết. Tiền lương anh nhiều gấp đôi lương tôi nhưng tháng nào hết tháng đó, không dư được đồng nào. Tôi nói anh tiết kiệm để còn có tiền cưới hỏi nhưng anh chỉ ậm ờ qua loa. Anh hứa với tôi rất nhiều nhưng chẳng bao giờ làm được.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sinh nhật tôi anh chẳng chúc mừng, không quà cáp, sáu năm yêu nhau anh chỉ tặng tôi duy nhất một bó hoa hồng vì hồi đó do tôi đòi anh tặng. Nhiều lúc tôi rất tủi thân nhưng vì yêu anh nên không bận tâm, bỏ qua hết vì nghĩ chắc anh là mẫu người khô khan, chỉ cần anh sau này lo làm ăn là được. Giờ đây tôi đã mất niềm tin.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh còn là chuyên gia nói dối. Anh nói dối từ bố mẹ, bạn bè đến tôi, từ chuyện lớn tới nhỏ. Tôi nên tiếp tục hay từ bỏ? Bạn bè khuyên tôi không nên yêu người như anh nhưng tôi yêu anh đã lâu, giờ cũng 28 tuổi rồi, nếu bắt đầu lại có sợ muộn? Xin hãy cho tôi lời khuyên.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tâm</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-7344515869198138992015-08-03T16:31:00.002+07:002015-08-03T16:31:45.763+07:00Vợ tôi quá mê tín dị đoan<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khi mang bầu, vợ tôi không bước qua dây, sợ dây rốn quấn quanh cổ thai nhi. Tôi bước qua chân thì vợ bắt tôi bước lại. Vợ tôi bảo không được trồng cây lâu năm làm vợ khó đẻ, rồi còn không được sát sinh. Từ ngày sinh bé Bi, vợ tôi lôi đủ các quan niệm chăm nuôi con trẻ học được từ bà ngoại ra, nào là khi giặt đồ không được vắt nước bằng hai tay vì như thế con sẽ ưỡn ẹo khó ngủ, không được khen con xinh con đẹp, không khen gì cả, như thế là "quở” con không lớn được. Rồi khi xuất viện phải xem ngày tốt mới về, trước khi về phải rải trầu cau…, thôi thì đủ thứ mê tín.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi bảo vợ không nên đốt than trong nhà, khói than nghi ngút ở phòng kín như bưng thế sẽ tiêu thụ lượng ôxi lớn, nhả ra cả đống cacbonic, con ngộp thở, coi chừng bệnh về đường hô hấp. Vợ tôi không nghe, càng bảo bà ngoại đốt nhiều lên. Vợ không chấp nhận được việc tôi nuôi con căn cứ vào khoa học hay sách vở, tôi bảo truyền thống tốt thì giữ chứ mê tín quá không được, khoa học cũng có cái phù hợp đã được kiểm chứng mà vợ cô ấy không chịu. Biết làm sao được, tôi đành sống chung với lũ, chỉ tội con trẻ, nói nhiều thì gây bất hòa trong gia đình. Chỉ mong có ngày Việt Nam tiệt những hủ tục hay những quan niệm lạc hậu đi.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lâm</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-27347531795329506292015-07-31T16:31:00.002+07:002015-07-31T16:31:26.876+07:00Tâm sự của người con khuyết tật gửi mẹ<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Con sinh ra đã không được may mắn như bao người khác, con trai mẹ là một đứa trẻ khuyết tật, năm con 8 tuổi lại phát hiện bị bệnh nan y phải sống chung với thuốc cả đời. Ai đó đã nói đúng "Ông trời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả" con mất đi sức khỏe nhưng bù lại có mẹ rất mực yêu thương, đến mức chính em trai con nhiều khi cũng phải ghen tỵ. Từ ngày biết con bị bệnh mẹ luôn tìm cách chạy chữa, không cách nào mẹ không thử, ai bảo gì mẹ cũng làm, chỉ với hy vọng con khỏi bệnh.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Mẹ quan tâm lo lắng cho con từng chút một, con phát bệnh mẹ ở bên bóp tay, bóp chân cho con, ngày nào con đau nhiều quá là mẹ vừa bóp vừa khóc. Con khỏe thì mẹ vui còn mỗi khi trái gió trở trời mẹ vô cùng lo lắng, chỉ sợ con co giật giữa đường không ai để ý. Con nhớ nhất là ngày bị tại công ty, ngã xuống cháy máu đầu, mấy anh chị sợ quá đưa con lên bệnh viện TW Huế, họ điện cho mẹ, mẹ lo lắng đến nỗi chạy xe máy trời tối không bật đèn, dù công an phạt cũng xin họ chở mẹ lên bệnh viện rồi hãy giam xe máy lại. Thấy con không làm sao mẹ sung sướng đến phát khóc.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Con cũng biết dù là trẻ khuyết tật nhưng mẹ luôn dạy con phải có lòng tin vào cuộc sống vì ông trời vốn công bằng. Có những lúc con tưởng như mình không trụ nổi nhưng nghĩ đến mẹ, không muốn mẹ buồn là con lại đứng dậy. Khi con vào cấp ba, con luôn là đề tài cho bọn bạn trêu chọc, đó cũng là thời điểm bệnh con nặng nhất. Chúng bạn đặt cho con vô số biệt danh, dùng những từ ngữ tồi tệ nhất để nói về con. Con đau, đau lắm nhưng phải giấu mẹ, không dám nói ra vì sợ mẹ buồn phiền. Con buồn nhưng cố nuốt nước mắt vào trong, không biết bao nhiêu đêm con nằm khóc một mình, cũng nhờ đó mà con trai mẹ trở nên mạnh mẽ và quyết tâm hơn trong cuộc sống.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Con phải sống để giúp đỡ những người khó khăn như con trước đây, phải sống để xứng đáng là con của mẹ, người vĩ đại nhất thế giới trong trái tim con. Mẹ hãy tin rằng kể từ nay không gì có thể làm con gục ngã được đâu. Tháng 7 là sinh nhật mẹ, con dễ dàng nói chúc sinh nhật bạn bè mà lại không tài nào mở miệng chúc sinh nhật mẹ mình. Con chỉ có thể chứng minh bằng hành động cho mẹ thấy con trai mẹ đã thật sự lớn khôn, để mẹ không phải lo lắng cho con nữa thôi. Nhưng dù con có lớn thế nào vẫn muốn được mẹ dỗ dành, yêu thương, muốn là đứa con trai bé bỏng của mẹ như ngày nào. Chúc mừng sinh nhật mẹ.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thang</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-73436922090659105192015-07-29T16:07:00.003+07:002015-07-29T16:07:11.171+07:00Muốn cưới mà bạn trai cứ nhởn nhơ với cô khác<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi 28 tuổi, còn độc thân chỉ vì yêu anh mù quáng quá. Anh có gia đình, cuộc sống hôn nhân không được trọn vẹn, vợ anh đi theo người khác bỏ lại anh cùng hai đứa con ngây thơ. Tôi quen anh trong một lần anh theo em họ lên phòng tôi chơi (em họ anh giờ là em rể tôi). Mới đầu quen anh hay nói chuyện và tâm sự cuộc sống, đến khi anh ngỏ lời tôi hơi do dự và suy nghĩ bởi anh và vợ chưa ly hôn, có điều họ không sống chung với nhau ba năm rồi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Khuôn mặt hay cười nói của anh làm tôi cứ cuốn hút vào và quyết định quen. Quen được bốn tháng, anh kể về tôi cho gia đình nghe, anh nói tôi xấu, có công việc ổn định, hiền lành. Công nhận tôi xấu thật vì khuôn mặt không lành lặn như bao người.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đến nhà anh chơi, tôi được người nhà anh ủng hộ và muốn anh đi bước nữa. Đúng lúc đó anh lại quen một người con gái mới 17 tuổi (kém anh 14 tuổi). Anh cũng kể về cô bé đó cho tôi nghe. Tôi nghĩ anh không muốn quen mình nữa thì thôi, tôi không ràng buộc vì tình yêu phải về hai phía. Nghĩ là thế nhưng tình yêu tôi dành cho anh còn rất nhiều. Tôi đã chuyển đến gần phòng trọ anh ở chung với đứa em. Con anh rất quý tôi. Mỗi lần tôi nghỉ làm cháu lại qua phòng tôi ở cả ngày, tối mới chịu về ngủ. Tôi thương con anh, hiểu cảm giác vắng tình thương của mẹ như thế nào. </span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Trong một lần nói chuyện anh bảo tôi: Giờ anh có quen ai thì sau này đi bước nữa người anh cưới chỉ có em thôi, trừ khi em đi lấy chồng. Tôi nghe câu đó xong cứ băn khoăn, rồi tiếp tục hy vọng vì tình yêu dành cho anh rất nhiều. Tôi không còn để ý hay quan tâm người khác nữa, giờ ở gần anh giống như làm bảo mẫu cho mấy đứa nhỏ. Dù tôi có bực tức anh đến mấy nhưng khi gặp nhau tự nhiên hết bực hết tức, lại yêu anh nhiều hơn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Có điều tôi không biết phải làm sao khi tuổi ngày càng già, càng yêu anh nhiều hơn mà anh cứ nhởn nhơ với cô gái khác. Mọi người cho tôi lời khuyên, bây giờ tôi đang rối trí.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nga</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-11821303581730427752015-07-27T16:06:00.002+07:002015-07-27T16:06:47.660+07:00Có nên tiến xa hơn khi bạn gái hơn tuổi<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi 21 tuổi, đang là sinh viên một trường đại học tại TP HCM. Giờ tôi vừa học vừa làm, công việc chủ yếu là lập trình và cả dạy học lập trình trực tuyến, mỗi tháng thu nhập khoảng hơn 11 triệu. Tôi đã trải qua những mối tình khác nhau và có rất nhiều kỷ niệm.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi từng trượt đại học và thi lại (có lẽ do gia đình khá giả nên mới có được cơ hội này). Trong khoảng thời gian đó tôi quen chị. Lần đầu gặp nhau tôi đã thấy thích chị, một người có vẻ ngoài xinh xắn, chững chạc. Chị ấy làm việc trong một ngân hàng lớn tại TP HCM. Chúng tôi có vẻ rất hợp nhau, thường xuyên đi với nhau đến nhiều nơi, không khác gì người yêu. Nhiều lúc tôi bận và chị cũng rất hiểu cho tôi, không như những người trước tôi quen.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Có một ngày chị bày tỏ tình cảm với tôi, tôi không nghĩ chị sẽ mạnh dạn đến như vậy. Tôi cứ nghĩ đây là những lời nói đùa, nhưng sau đó đã đồng ý. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tuổi của tôi và chị chênh lệch ba tuổi, không biết chị nghĩ như thế nào nhưng với tôi đây là điều vô cùng to tát. Tôi không biết nếu tiến xa hơn sẽ ra sao khi một người đã có công việc ổn định lại phải "chờ" một sinh viên như tôi? Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, nên tiếp tục hay dừng lại? Cảm ơn!</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tuấn</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-69849342341580876542015-07-24T16:22:00.002+07:002015-07-24T16:22:15.691+07:00Con trai bán thiếu nữ vào động mại dâm của mẹ<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Ngày 23/7, Cơ quan cảnh sát điều tra Hà Nội đã khởi tố, tạm giam Bùi Văn Lợi (27 tuổi, ở Hoà Bình) và Nghiêm Xuân Toàn (32 tuổi, ở huyện Chương Mỹ) để điều tra về hành vi mua bán người.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Lợi khai có mẹ đẻ là Nguyễn Thị Thu Quyên đang trốn ở Trung Quốc do bị Công an tỉnh Hoà Bình truy nã từ 13 năm trước về tội Mua bán phụ nữ. Những lần gặp mẹ, Lợi được hướng dẫn cách đưa thiếu nữ sang Trung Quốc bán với tiền công 30-40 triệu đồng một người.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Đầu tháng 5/2014, Lợi rủ Toàn tham gia và hứa sẽ tiền công hậu hĩnh tùy vào nhan sắc từng nạn nhân. <span style="margin: 0px; padding: 0px;">Cuối tháng 7/2014, với chiêu rủ đi chơi, Toàn cùng anh trai đưa hai cô gái tên Lành (17 <span style="margin: 0px; padding: 0px;">tuổi</span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">) và Hân (18 </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">tuổi</span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">)</span> lên Lạng Sơn và báo cho Lợi biết.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Toàn bán Hân, Lành cho chủ chứa Quyên nhưng chỉ được giá chưa đến 15 triệu đồng một người. Do Quyên chưa đủ tiền, Toàn cầm trước 8 triệu đồng cùng anh về Hà Nội. Khoảng một tuần sau, Lợi về Việt Nam, trả cho Toàn 19 triệu.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
Gần một năm sau, giữa tháng 7 vừa qua, hành vi của Lợi và Toàn bị phát hiện. Theo cảnh sát, cặp đôi này đã lừa bán tổng cộng 3 thiếu nữ.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Hoàng Việt</strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-68413309423833155792015-07-22T16:31:00.002+07:002015-07-22T16:31:20.733+07:00Đánh tôi xong, chồng thẳng tay ném ghế vào người con<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi lập gia đình được bảy năm rồi, đã có một gái và một trai, dường như chưa khi nào tôi có hạnh phúc vẹn toàn. Bốn năm đầu sống xa nhau, tôi nuôi con và đi học, còn anh đi chơi và tán gái như hồi còn thanh niên. Tôi từng có ý định chia tay vì khi về sống gần nhau, tôi thấy phát hiện chồng có nhiều mối quan hệ mờ ám, có bằng chứng hẳn hoi và anh cũng thú nhận. Tôi bỏ qua vì nghĩ thanh niên xa vợ sẽ như thế.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Được c</span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">ảm thông một lần nên dường như anh không còn lo sợ tôi phát hiện ra nữa. Khi viết những dòng chữ này là lúc đầu tôi đau như búa bổ, đơn giản vì anh đánh tôi đến chảy máu đầu rồi lăn ra ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Ngày nào anh cũng đi làm từ sáng đến tối đêm mới về, sớm thì 21h, muộn thì 1, 2 giờ đêm, hai đứa con giao hết cho tôi. Tôi cố chịu đựng để cho các con một gia đình hạnh phúc vì bản thân đã sinh ra trong một gia đình không được trọn vẹn, vậy mà lần này anh làm nước tràn ly.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Rồi tôi lại lỡ có bầu, cơ thể mệt mỏi và lo lắng, anh không thèm đoái hoài, chỉ bảo: Em đừng bắt anh suy nghĩ gì cả, em sớm xử lý đi. Lạnh lùng và tàn nhẫn quá! Tôi nhờ anh về trông con để đi khám (tôi bị đau bụng ra máu), anh không về, còn bận đi uống bia. Tối nay anh lại về muộn, tôi chỉ nói em cũng là phụ nữ, làm mọi việc được nhưng muốn anh cùng chung tay chăm sóc con cái và làm việc nhà. Anh bảo: Mày không chịu được thì cút đi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh chê nhà tôi nghèo, không giúp gì được anh nên đừng đòi hỏi gì. Tôi bảo: Em thèm được như nhà người ta, chồng chở vợ con đi chơi, cùng nhau làm việc nhà, sao anh chỉ biết đi tối ngày, nếu chỉ cần vứt một cục tiền rồi đi suốt vậy không quan tâm đến gia đình thì em không cần, bởi để làm điều ấy thì khối người đàn ông làm được. Thế là dép, ghế và cả chân anh nữa đạp vào bụng bầu của tôi. Anh còn ném ghế gỗ vào bé thứ hai đang ngủ. May tôi lấy đầu mình che nên bé không sao. Tôi chảy máu đầu nhiều, anh mặc kệ, xách xe đi tiếp. Bố mẹ chồng cũng chỉ sơ cứu rồi đi ngủ và còn chửi tôi ngu.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Chắc tôi ngu thật, khi yêu ông bà đã không cho cưới mà còn đâm đầu vào lấy anh. Bảy năm làm vợ, nghĩ lại chẳng thấy có kỷ niệm hạnh phúc nào đáng ghi nhớ, chỉ toàn nước mắt thôi. Tôi không muốn tiếp tục như này nữa nhưng còn công việc và quan trọng hơn là con cái, sao có thể để lại được. Còn cái thai trong bụng nữa, thương quá mà không thể tự quyết định được. Các bạn ơi, cho tôi lời khuyên với.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lê</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-91926281744820681722015-07-20T16:25:00.002+07:002015-07-20T16:25:47.455+07:00Lần cuối em khóc vì anh<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh, đã gần tám tháng kể từ ngày chúng ta không còn là của nhau anh nhỉ! Thời gian trôi qua em lại càng nhớ và yêu anh nhiều hơn. Vậy mà em chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ khóc và thầm kêu tên anh trong vô thức. Em biết mình đã sai trong tình yêu của đôi ta, em đã nhiều lần nói câu chia tay khiến anh mệt mỏi nhưng nếu em cứ giữ chặt tình cảm này thì liệu có thể nhận được hạnh phúc trọn vẹn không?<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Chúng ta khác nhau về mọi mặt. Anh chững chạc và cần một người con gái cùng anh nắm tay bước đi giữa thiên hạ, cùng trao những nụ hôn ấm áp, cùng bàn tính đến chuyện tương lai; điều đó em không thể làm được bởi em còn là cô bé chưa trải đời, đang tuổi cắp sách với những ước mơ màu hồng. Em cần thời gian cho tương lai của mình, anh thì không thể mãi đợi em được. Rồi em chấp nhận buông tay để anh đi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh từng nói chúng ta sẽ là hai người dưng sau hôm nay. Tim em không còn cảm giác vì nó đã chứa quá nhiều thiệt thòi và đau đớn. Từ ngày đó, hai ta như kẻ xa lạ, anh không tin nhắn cũng chẳng có cuộc điện thoại cho em. Đôi khi vô tình em cầm chiếc điện thoại tự do bấm dãy số quen thuộc rồi vội vàng buông xuống, nước mắt chảy trong vô thức.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Đến hôm nay em nghe được tin anh sắp thuộc về ai đó. Em bất giác mỉm cười, nước mắt lại rơi tự do như chuỗi pha lê đứt dây. Tay em cầm tấm thiệp đỏ, tên anh và người kia sao lại hòa hợp đến thế. Em không còn đủ sức nữa, ngã quỵ xuống đất và khóc nức nở. Em sẽ khóc cho thỏa lòng, mặc kệ thời gian qua đã cố quên anh, mặc kệ những đau đớn để xóa tên anh. Em gạt bỏ hết, chỉ muốn khóc thôi vì đây sẽ là lần cuối em khóc vì anh.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vi</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-7016274881919154502015-07-17T16:25:00.002+07:002015-07-17T16:25:40.779+07:00Lo lắng khi chồng muốn tôi sinh thêm con<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi 30 tuổi, lấy chồng được tám năm, có đứa con trai đầu lòng bảy tuổi, cuộc sống hiện tại với tôi không đến nỗi quá lo lắng. Sinh con xong, hầu như tôi bị ám ảnh rất nhiều về việc phân bố thời gian cho con khi vừa phải đi làm và lúc ở nhà. Tôi thấy chồng ít dành thời gian cho con, chơi với con giống như những người cha khác, có chăng là do tôi nói và đôi khi còn năn nỉ anh dẫn con ra ngoài chơi để cha con được gần gũi nhau hơn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Cuộc sống tất bật ai cũng phải đi làm và tôi cũng vậy, không ngoại lệ, nhiều khi cố gắng quá tôi bị stress dẫn đến chuyện vợ chồng gây nhau. Nhiều lần tôi gần như bỏ cuộc nửa chừng vì nghĩ không thể vượt qua nổi, buồn quá cũng không dám nói với ai, cha mẹ đẻ lại càng không. Có lần vì quá mức chịu đựng tôi có nói chuyện với mẹ chồng, được khuyên nên nhẫn nhịn bỏ qua “Chồng lo việc ở ngoài thì mình lo việc trong nhà”. Tôi cũng phải đi làm chứ có nằm không ở nhà chờ anh đem tiền về nuôi đâu.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Chồng tôi không thuộc dạng con đại gia, vợ chồng tôi cũng từ hai bàn tay trắng làm nên, đâu được gia đình giúp đỡ. Cuộc sống hiện đại ngày nay ai cũng phải đi làm thế nên khi về nhà thì cũng phải chia ra giúp đỡ nhau chứ, đâu thể cái kiểu cứ giao hết cho vợ làm. Cuối cùng tôi phải lên tiếng thì anh lại tỏ ra khó chịu, riết rồi thấy không còn muốn nói thêm gì nữa, cuộc sống vợ chồng cứ thế dần xa cách mà anh không hề hay biết. Nhiều lần tôi gợi ý với anh là tình cảm vợ chồng không còn được như xưa, anh lại bảo anh lo lắng cho cuộc sống đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi chẳng nói gì nữa.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Sau bao lần nói chuyện anh hứa thay đổi nhưng không làm được, chẳng bao lâu lại "ngựa quen đường cũ", riết rồi tôi cũng mặc kệ anh luôn. Tôi không muốn gia đình cứ vì thế mà gây chuyện tối ngày, chỉ nghĩ giờ mình cố gắng lo cho con trai thôi, còn anh thích thay đổi hay không là tùy. Con cái lớn lên sẽ biết phân biệt nên tôi cố gắng sống sao cho thật tốt, không hổ thẹn với lòng là được.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Oái ăm thay giờ anh lại nói bóng gió này nọ về việc muốn có thêm con nữa (vì anh thấy bạn bè ai cũng có thêm con nên tôi nghĩ anh chỉ muốn cho có phong trào thôi). Tôi phân vân trong lòng vì có thể hình dung ra cảnh tượng chăm con rồi bao nhiêu là thứ lại phải lo giống tập đầu là thấy sợ lắm rồi. Tôi có nói với anh nếu sinh nữa thì anh có phụ chăm con không, anh nói “có chứ” dù tôi biết là khó lắm; nhất là sống ở nước ngoài sinh một đứa con không phải chuyện dễ dàng.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Sinh một đứa con phải nghĩ đến việc chăm con rồi nuôi con, nhiều và nhiều lắm, không thể để ra sao thì ra, quan niệm của tôi là thế còn người khác tôi không biết. Nói chung cũng nhiều lắm, không thể nói hết được nỗi lòng ra đây, nên hay không khi quyết định có thêm em bé nữa? Tôi biết anh đôi khi cũng vào đọc mục tâm sự này, hy vọng nếu anh đọc thì hãy cố gắng thay đổi để gia đình được tốt hơn, để vợ có thêm tự tin và sức mạnh mà chăm lo cho gia đình nhỏ của mình.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tú</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-92072369353588419622015-07-15T16:23:00.002+07:002015-07-15T16:23:47.328+07:00Bạn trai khất cưới nhiều lần<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi và anh đều 31 tuổi, cách đây bảy năm chúng tôi làm cùng công ty, ở cùng xóm trọ nên quen nhau, vì lý do công việc cả hai đều nghỉ ở công ty cũ rồi chuyển đến công ty mới. Anh lập gia đình và chúng tôi không còn liên lạc với nhau. Bẵng đi một thời gian, gặp lại nhau trên một trang mạng xã hội, ban đầu anh nhắn tin tôi cũng ngại nói chuyện vì anh đã có gia đình nên tôi không thích làm phiền. Rồi một vài tin nhắn qua lại tôi mới biết anh đã ly hôn, vì thế chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, không hiểu sao tôi cảm thấy rất thương anh và đã yêu anh.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tình cảm của chúng tôi lớn dần mặc dù tôi làm cách nhà anh 100 km, nhà tôi cách nhà anh hơn 300 km. Khi gia đình biết chuyện hai đứa, nói thật nhà tôi rất lo lắng, phần vì sợ xa, phần vì anh từng trải qua một đời vợ nên sợ tôi khổ. Gia đình can ngăn và khuyên tôi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Tôi tin và yêu anh nên dần dần đã thuyết phục được gia đình.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh kể cho tôi nghe việc chia tay là do vợ sống không tốt, chị thay đổi rất nhiều sau khi lấy anh. Tôi rất hiểu hàm ý của anh nên khi yêu, suy nghĩ gì cũng nói cho anh biết. Về công việc, cuộc sống hàng ngày tôi không giấu anh chuyện gì, hai đứa ở xa nên anh cũng nói nếu gia đình tôi có ý kiến gì thì nói cho anh biết.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi không còn trẻ nên gia đình cũng muốn nếu có người yêu thì nên cưới sớm. Gia đình tôi hiểu hoàn cảnh của anh nên có ý nếu chúng tôi lấy nhau thì mọi thủ tục sẽ rút gọn, không phải đón dâu, lễ ăn hỏi và cưới gộp vào một ngày và hôm cưới chỉ cần nhà anh có một người lớn tuổi cùng anh vào nhà tôi. Gia đình sẽ làm ít mâm cơm mời họ hàng rồi cho tôi về ở cùng với anh. Thế nhưng anh nói với tôi là lúc cưới nhà anh không có ai vào cùng dù mẹ anh đã nhờ nhiều người, đều bị từ chối.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh nói gia đình tôi yêu cầu cao thế anh đã cố gắng nhiều rồi nhưng không làm được, cộng với vấn đề nữa là anh đã khất đám cưới nhiều lần với các lý do. Lúc đầu anh bảo chờ ba tháng, hết ba tháng anh bảo chờ cuối năm, đến cuối năm lại bảo sang năm, sang năm gần hết tháng giêng vẫn không thấy anh nói gì. Tôi hỏi thì anh bảo đi xem ngày nhưng thầy bói không có nhà. Vì những chuyện này anh và tôi đã cãi vã rất nhiều, chủ yếu là do tôi ức chế nên sinh ra cáu bẳn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bản thân không sợ chờ đợi nhưng thật lòng muốn biết ngày cụ thể là ngày nào, cũng không quan trọng có người lớn hay không thế nhưng nghĩ mong muốn của cha mẹ tôi là hết sức bình thường mà anh lại nói gia đình tôi yêu cầu cao quá. Tính tôi thẳng thắn không hay để bụng, suy nghĩ như thế nào nói hết cho anh hiểu, thật lòng thương anh nên dù có cãi nhau nhưng ngày hôm sau tôi đã quên hết mọi thứ và tiếp tục cố gắng.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Nói thật đứng giữa gia đình và anh tôi rất khổ tâm, nhiều lúc loay hoay với suy nghĩ làm thế nào để được lòng cả hai bên, chia sẻ để anh hiểu thì anh lại nói tôi nghe lời cha mẹ mà không hiểu cho hoàn cảnh của anh. Có lúc tôi muốn thử chia tay mấy lần để thử tình cảm của anh có thật lòng không vì không dám cược tuổi thanh xuân của mình mãi như thế được. Từ khi quen nhau, dù ở xa nhưng mỗi tháng ít nhất tôi xuống thăm anh một lần, còn anh chưa khi nào lên thăm tôi với lý do không quen đường và tôi ở trong ký túc xá công ty bất tiện.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi cũng biết anh mới làm nhà còn nợ tiền nên chẳng bao giờ đòi anh mua quà gì, thế mà anh vẫn nghĩ tôi không hiểu cho anh. Giờ anh đã quyết định xa tôi mãi mãi vì hiểu lầm tôi, nói chúng tôi không hợp nhau. Thật lòng tôi còn yêu anh, muốn cùng anh sống nốt quãng thời gian còn lại. Từ khi quyết định đến với anh cho đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xa anh nên không muốn chia tay. Xin cho tôi một lời khuyên.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi viết lên đây không phải để mọi người nói ai đúng ai sai, chỉ mong anh hiểu là tôi cũng có nỗi khổ tâm khi là người đứng giữa. Yêu anh tôi hết lòng chứ chưa bao giờ dám nghĩ gì cho riêng mình hay cho gia đình mình. Tôi ức chế cáu bẳn là có nhiều nguyên nhân chứ không phải tự nhiên lại giở thói như thế. Một tháng rồi tôi không ăn uống được nhiều, không ngủ được, cơ thể suy nhược nên tạm nghỉ việc, một mình đi du lịch nhiều nơi nhưng tâm trạng không thể khá hơn; lúc nào cũng nhớ anh.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hân</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-23046904819509304892015-07-13T16:12:00.002+07:002015-07-13T16:12:19.433+07:00Vợ tôi ngoại tình trước mặt chồng con<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi là người đàn ông nghiêm túc, chung thủy, ghét thói trăng hoa của người đời. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Năm nay tôi 35 tuổi, vợ 31, chúng tôi cưới nhau được bảy năm và có hai con một trai một gái rất xinh xắn. Tôi và vợ không hợp tuổi, người mạng mộc, người mạng kim. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Chúng tôi cưới nhau năm 2008 chỉ sau một tháng gặp gỡ làm quen, khi đó em là giáo viên mầm non ở huyện, tôi là sĩ quan quân đội. Chuẩn bị cưới, tôi được bạn bè, người thân cho biết em nổi tiếng ở huyện là lẳng lơ nhưng tôi không tin.</span><br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi tổ chức ăn hỏi, bỏ mặc sự ngăn cản của gia đình. Trước ngày đó, dù mới gặp em đã gạ tôi ngủ cùng bởi đêm ở phòng trọ của em trở về tôi bị gia đình rầy la do về muộn. Hôm sau em nói “Sao anh không ngủ lại cùng em”, tôi vẫn nhớ câu nói đó. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Sau khi ăn hỏi, chúng tôi quan hệ vợ chồng, một màn kịch đã diễn ra mà em là vai chính, một chiếc khăn trắng tinh được trải ra. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Ngay sau ngày ăn hỏi, vợ tôi có bầu, lúc đó gia đình, bạn bè đều nghi ngờ đứa con đó, riêng tôi thì không, mà đến giờ cũng “không chắc” dù con đã sáu tuổi.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đến cuối năm 2010, tôi mắc bệnh trầm cảm nặng, chứng tâm thần phân liệt, không đi làm nổi, em đâm đơn ly hôn. <span style="margin: 0px; padding: 0px;">Cuối năm 2011 em đến van xin tôi quay lại và tờ chứng nhận kết hôn đã được ký, đứa con thứ hai của chúng tôi ra đời. </span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Từ năm 2012, chứng tâm thần phân liệt khiến tôi không đi làm được, không làm ra tiền, sức khỏe yếu nhưng gia đình tôi (đặc biệt là chị gái luôn giúp đỡ kinh tế).</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Từ năm 2012 em tham gia mạng xã hội, các cuộc chim chuột trên mạng bắt đầu diễn ra. Lúc đầu chỉ là những tin nhắn lả lơi, cuối năm 2014 đến nay em bồ bịch, trai gái ngay trước mặt tôi và hai con. Các cuộc em đi chơi xe đưa xe đón, đưa đi ăn cưới, đi biển, đi học bơi, taxi đến tận nhà đưa đi nhà nghỉ. Em tưởng tôi không biết gì nhưng thực ra tôi làm ngơ thôi. Điện thoại, Zalo, Facebook của vợ trong ngần ấy năm sống cùng nhau tôi không bao giờ động đến, đi đâu không tra hỏi. Thậm chí có lần đi hẹn hò còn đem cả đứa con nhỏ đi theo, tôi thấy thực sự ghê sợ.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vài tháng trở lại đây, từ khi nhà tôi chuyển lên thành phố, em đã đi bồ bịch về còn đóng kịch rất hay trước mặt tôi, “Anh ơi cho em đi học bơi, à cho cả con đi nữa”,”Anh ơi cái váy tím em rất thích nhưng chưa có tiền mua”. Vợ tôi còn bịa đặt, chửi cả gia đình tôi, chửi bố chồng với giọng điệu không chấp nhận được, ngay cả mẹ đẻ vợ tôi còn chửi huống hồ gia đình tôi.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Giọt nước tràn ly, hồ sơ ly hôn tôi đã gửi lên tòa án, Tôi muốn nhắn tới vợ: Em ơi, hay buông tha anh đi khi sự dối lừa của em đã quá đỉnh điểm, chúng ta vẫn có thể là bạn.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hùng</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-37618871008340911432015-07-07T15:29:00.002+07:002015-07-07T15:29:55.946+07:00Chồng bỏ nhà đi sau một tháng thay vợ làm việc nhà<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><span style="margin: 0px; padding: 0px;">Tôi và chồng kết hôn dựa trên tình yêu</span><span style="margin: 0px; padding: 0px;">, hai vợ chồng đều ở miền Bắc vào TP HCM lập nghiệp, đi lên từ hai bàn tay trắng. Công việc ban đầu cũng thuận lợi nên vợ chồng tôi mua được một miếng đất rồi xây nhà. Chúng tôi có một bé trai năm tuổi, một bé gái hai tuổi rưỡi, ngoan ngoãn đáng yêu. Cuộc sống cứ bình yên trôi đi, gia đình hạnh phúc. Tôi là nữ nhi thường tình, không có tham vọng gì lớn lao, chỉ mong gia đình mãi hạnh phúc như thế. </span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước khi công ty chồng tôi làm ăn gặp nhiều khó khăn. Anh cùng một số người bạn đóng góp cổ phần, chúng tôi cũng vay nợ ngân hàng đóng vào đó một số tiền. Cộng thêm tiền nợ mua đất xây nhà hiện chúng tôi nợ 800 triệu đồng. Thu nhập của tôi 15 triệu, chồng tôi trước thu nhập khoảng 25 triệu nhưng giờ khó khăn có tháng không có lương, bình thường chỉ được chưa đến 10 triệu. Hàng tháng phải chi trả tiền lãi và gốc cố định cho ngân hàng nên còn nhiều khó khăn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Nhận thấy nếu không làm gì đột phá thì chúng tôi không thể trả hết nợ nên cách đây ba tháng tôi bàn với chồng kinh doanh riêng về lĩnh vực mà tôi có kinh nghiệm. Tôi có chút năng lực cộng thêm khả năng ngoại giao nên tin mình sẽ thành công. Giai đoạn này còn quá nhiều khó khăn, vạn sự khởi đầu nan, tôi như chìm ngập trong công việc. Tôi vẫn phải làm cho công ty hiện tại để đảm bảo có tiền chi trả cuộc sống hàng ngày; còn với công việc mới tôi đang bù lỗ hoặc may lắm là hòa chứ chưa có lãi.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Hàng ngày làm ở công ty hiện tại và điều khiển công việc mới từ xa, tối về lại lo mọi việc ở công ty mới nên tôi thường về nhà lúc 22h. Nếu tôi không nỗ lực như vậy không thể thành công, tôi biết chắc một điều mọi sự thành công đều phải bắt nguồn từ việc cố gắng gấp hai, gấp ba người bình thường nên không nản. Điều tôi buồn nhất là thái độ của chồng. Anh trước giờ đều có trách nhiệm, thương con, biết chia sẻ việc nhà. Chính chồng tôi đã động viên và hỗ trợ rất nhiều về các giấy tờ pháp lý và mặt bằng cho công ty mới. Anh cũng hứa sẽ chăm sóc con, lo lắng nhà cửa để tôi toàn tâm toàn ý làm việc. Tuy nhiên, có vẻ mọi việc không đơn giản như anh nghĩ.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Trước giờ anh quen với việc nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, cơm ngon canh ngọt, con cái hầu như một tay tôi chăm sóc; hàng tuần anh có thể đi chơi tennis, uống bia giải khuây với bạn mà không phải lo lắng gì nhà cửa con cái. Nay một tay anh phải đón con, lo mọi chuyện, nấu cơm dọn dẹp. Tôi bàn với anh thuê người giúp việc, anh không đồng ý vì tính khá cầu toàn, kỹ tính; anh cũng thấy hiện tại tôi phải lo quá nhiều loại tiền hàng tháng nên không muốn tốn thêm tiền thuê giúp việc nữa, thú thực nếu chi trả thêm tiền giúp việc thì tôi hơi quá tải.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi rất cảm kích và thương anh nên không bao giờ phàn nàn gì, mỗi tối về nhà thấy anh chờ cơm là tôi trào nước mắt, lúc nào cũng nói cảm ơn anh. Tôi thương con thiếu sự quan tâm của mẹ nên tối về phải dành thời gian chơi với con, đọc sách cho con nghe, dỗ con đi ngủ. Con bện hơi mẹ lắm nên cứ chờ mẹ về, phải có mẹ chơi cùng mới đi ngủ. Vậy nên một ngày của tôi thường kết thúc vào lúc 1h sáng và lại bắt đầu từ 6 rưỡi sáng. Tôi không có thời gian chia sẻ việc nhà với anh, mọi việc anh phải lo hết.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi đã nói với anh khi nào công việc có lãi sẽ thuê người làm để tôi làm ít đi và dành thời gian cho anh với con, hoặc tôi sẽ bỏ công việc hiện tại chỉ lo cho công ty mới thôi. Có lẽ sức chịu đựng của anh không được dẻo dai như tôi. Anh giúp tôi được khoảng một tháng thì bắt đầu cuộc sống gia đình căng thẳng. Anh không nói không cười, không tâm sự chuyện trò với tôi, về nhà anh hay cáu bẳn, đá thúng đụng nia, có khi còn văng tục. Tôi nhẫn nhịn hết vì biết một mình lo việc nhà cửa con cái không đơn giản, dù anh thế nào tôi vẫn dĩ hòa vi quý, cố cười tươi để không khí trong nhà bớt căng thẳng. Hơn nữa các con tôi đã đến tuổi nhạy cảm, bé rất sợ hãi nếu bố mẹ bất hòa.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Khi anh cáu giận, tôi chờ anh nguôi rồi dò hỏi chồng có khó khăn gì không, đáp lại chỉ là thái độ cáu bẳn lạnh lùng. Một tay thì vỗ không kêu, chỉ mình cố gắng mà không nhận được sự đáp lại của chồng làm tôi rất buồn nhưng vẫn phải cố để vui vẻ. Mọi việc đỉnh điểm khi anh đi uống về say gây gổ và tát tôi một cái, anh bảo là tôi bỏ mặc gia đình, chồng con không màng tới. Lúc đó tôi đã khóc, tôi nói tất cả những việc mình làm đều chỉ lo trả nợ cho gia đình, giờ công việc của anh đang khó khăn, hai vợ chồng phải cố gắng chút để còn lo trả nợ và kiếm tiền lo cho con.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh là con một, sau này bố mẹ về già cũng phải một tay chúng tôi chăm sóc, anh không nghĩ đến tương lai đó hay sao. Sau khi nghe tôi nói thế, anh bảo tôi xem thường anh, không coi anh ra gì rồi anh cũng chảy nước mắt và bỏ nhà đi. Tôi gọi cho anh rất nhiều, anh chỉ nói cảm thấy mệt mỏi chán nản, không muốn tiếp tục với tôi nữa. Khi nào suy nghĩ thông suốt thì anh mới về, chứ về nhà anh cảm thấy không sống nổi. Vậy là anh bỏ đi đã được 5 ngày, tôi gọi cho bạn bè anh thì không có anh ở đó, gọi lên công ty họ cũng bảo anh đang nghỉ phép.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi không biết tìm anh ở đâu, cũng không dám gọi cho hai bên nội ngoại vì bố mẹ đều già, không muốn các cụ lo lắng thêm. Tôi rất rối bời, giờ một tay lo cho con, công việc không thể buông bỏ cái nào vì đã vào guồng hết rồi. Tôi biết anh đi rồi sẽ về thôi nhưng sẽ làm gì cho những tháng ngày sắp tới đây? Đối với tôi gia đình quan trọng nhất, mọi việc tôi làm chỉ vì gia đình thôi. Cố gắng làm gì khi gia đình trở nên như vậy? Tôi hoang mang lắm, mong mọi người cho lời khuyên tích cực để tâm trí tôi thông suốt. Xin cảm ơn.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hà</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-53158337865474025282015-07-04T17:31:00.002+07:002015-07-04T17:31:38.582+07:00Muốn chung sống với sếp đã có hai vợ<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi ngoài 30 tuổi, đã ly hôn, có một con. Anh hơn tôi 22 tuổi, là sếp của tôi. Tôi sống nặng về tình cảm, lấy chồng hy sinh hết mọi thứ để mong có gia đình hạnh phúc nhưng cưới phải người vô trách nhiệm, không biết những hy sinh của tôi, đi cặp bồ về còn thách thức tôi, đối xử tệ bạc với vợ con, không tôn trọng gia đình vợ.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh ngược lại, là một người chồng, người cha có trách nhiệm, chăm lo gia đình hết lòng, mọi việc nhà anh đều làm hết, rất chiều vợ con nhưng vợ anh không biết trân trọng. Mỗi khi có chuyện không vừa ý chị đợi anh đi làm là gọi điện, nhắn tin chửi thậm tệ. Tính anh vui vẻ, rất dễ gần, hòa đồng với nhân viên. Tôi thấy ở anh những điều mình mong muốn và anh thấy ở tôi những điều vợ không có.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi rất yêu anh. Những khó khăn trong công việc làm ăn anh đều chia sẻ với tôi và tôi động viên anh. Có những lúc anh thiếu tiền, tôi cho mượn; vợ anh không quan tâm, không chia sẻ được những vấn đề khó khăn đó. Hai con anh đang học ở nước ngoài nên áp lực về tài chính với anh rất lớn. Vợ anh không biết, lúc nào cũng nghĩ anh làm rất nhiều tiền nên tiêu xài thoải mái, chị không hiểu được ra ngoài làm ăn rất khó khăn, áp lực nhiều thứ.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chị đã nghỉ hưu ở nhà nhưng luôn bỏ đói anh, không nấu cho anh ăn, mặc dù là sếp nhưng về nhà anh phải tự nấu ăn, lau nhà, ủi đồ vì vợ được anh chiều nên ỷ lại. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh phải tự lo, ví dụ như tiền điện, Internet…. Chị ở nhà nhưng không bao giờ đi đóng mà bắt anh phải đi. Chị không quan tâm đến anh, buổi sáng anh đi làm mặc bộ khác, buổi chiều về anh mặc bộ khác chị cũng không biết.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Anh kể mọi chuyện cho tôi nghe, từ lúc nhỏ đến giờ anh quen những ai, rồi hiện nay có thêm một đứa con nữa với người phụ nữ khác. Anh vẫn qua lại, chăm sóc và coi người đó là vợ hai, gia đình anh không ai biết chuyện này. Giờ vợ chồng anh đang ly thân vì anh không còn yêu chị nữa, anh nói muốn sống với tôi. Vợ hai đã có con nhưng cũng không hiểu và không chia sẻ được với anh.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh kể 5 năm trước vì anh lo cho anh em ruột thịt, vợ anh không chịu, đòi ly dị. Thời gian đó anh rất chán nản vì bị chị coi thường, chị chê gia đình anh là nông dân (nhà chị là gia đình gia giáo, công chức). Vợ anh luôn tỏ vẻ mình là người thành phố, tự cao tự đại, nói chuyện luôn xẵng giọng với chồng con, suốt ngày cằn nhằn chồng con. Thời gian đó anh đã gặp vợ hai, một người con gái miền Tây, nói chuyện nhỏ nhẹ, ngọt ngào, nhỏ hơn anh 29 tuổi. Anh rất thích sự ngọt ngào mà vợ lại không có được tính cách đó nên gặp người con gái này anh đã có con luôn.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Ban đầu anh giấu tôi, một thời gian mới kể hết cho tôi nghe. Vì yêu anh nên tôi chấp nhận, anh nói muốn ly dị vợ ở với tôi vì tôi hiểu biết, thông cảm, chia sẻ được những khó khăn của anh. Anh đưa ra một số điều kiện: Nếu tôi đồng ý ở với anh thì anh không đăng ký kết hôn hay làm đám cưới gì cả, về sống chung với nhau thôi. Hai con anh đang học, anh vẫn lo mọi thứ cho chúng, học xong anh sẽ mua nhà cho hai con. Ly dị vợ rồi nhưng anh muốn làm có nhiều tiền hơn để mua cho chị ấy một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Anh vẫn yêu thương, quan tâm chăm sóc vợ hai và nuôi con của hai người ăn học đến lớn (con anh với vợ hai chưa được một tuổi). Ly dị vợ rồi nhưng nếu sau này chị ấy có khó khăn về kinh tế hay đau ốm bệnh tật anh vẫn chăm lo. Mọi tài sản anh sang tên cho vợ, công ty làm ăn chỉ đủ nuôi hai con anh ăn học ở nước ngoài.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Tôi yêu anh vì đức tính chịu khó, chiều vợ chăm con của anh, chưa bao giờ tôi lấy tiền của anh. Vì yêu anh, tôi cũng chấp nhận mọi điều kiện anh đưa ra, có thể mọi người đọc sẽ không tin tôi yêu anh không vụ lợi, cũng có bạn sẽ bảo tôi ngu, tôi khùng, nhưng có ai ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu. Thời gian đầu tôi rất muốn sống cùng anh nhưng càng ngày lại càng không muốn nữa vì anh còn yêu vợ hai. Tôi sợ khi ở chung sẽ ghen tuông, làm mất đi hạnh phúc và vì tôi thấy chắc tại mình đồng ý mọi điều kiện anh đưa ra nên anh không còn tôn trọng tôi như trước.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Có người khuyên tôi hãy cẩn thận vì anh hơn nhiều tuổi, già dặn kinh nghiệm nên dắt mũi tôi, rằng anh không đơn giản. Tôi vẫn biết điều đó nhưng gặp nhau hàng ngày tôi rất yêu anh, không thể quên anh được, nhiều lần nói chia tay với anh nhưng lòng rất buồn và khi gặp anh năn nỉ tôi lại mềm lòng. Anh rất tâm lý, quan tâm, chiều tôi từ những cái rất nhỏ. Khi tôi bệnh anh đi mua thuốc, pha nước chanh, những điều trước đây chồng tôi không bao giờ làm. Tôi đi ngoài nắng về anh hỏi có mệt không, rồi pha nước chanh cho tôi uống. Khi tôi kêu mỏi vai, anh bóp vai, những cử chỉ rất nhỏ anh làm khiến tôi rất cảm động.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi không thể quên anh được vì trước đây chồng chưa bao giờ làm cho tôi cả. Tôi không biết phải làm sao, thấy phân vân quá, muốn chia tay anh nhẹ nhàng, không đau khổ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ngân</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-14133241450201222032015-06-30T16:40:00.002+07:002015-06-30T16:40:57.249+07:00Chồng vô tư chẳng hiểu tình tôi<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi không biết sẽ nói về cuộc hôn nhân của mình như thế nào, người ngoài nhìn vào ai cũng bảo tôi có phước mới được như thế. Tôi sinh năm 90, có con trai một tuổi, chồng lớn hơn tám tuổi, làm ở một cơ quan nhà nước. Tôi lấy chồng được gần hai năm, sống cùng với ba mẹ chồng, nói chung cuộc sống ổn. Giờ tôi làm ở trung tâm y tế gần nhà, con trai nhờ mẹ chồng trông giúp. Ba mẹ chồng rất tốt, không hà khắc gì với con dâu.<br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding: 0px;" />Nói chung cuộc sống gọi là được, không như những gì tôi nghĩ trước khi lấy chồng. Duy chỉ một điều chồng luôn làm tôi buồn lòng. Có thể được bao bọc kỹ quá nên hơn 30 tuổi rồi mà tôi thấy suy nghĩ, hành động của anh rất trẻ con, nói nhiều lần nhưng chồng tôi không thay đổi. Anh không hiều, không quan tâm tới tôi.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vợ chồng nói chuyện thế nào cũng cãi nhau, chồng vô tư chẳng hiểu tâm tình của vợ. Thực ra, nếu không phải vì lỡ có baby trước, tôi sẽ không lấy anh làm chồng. Mong nhận được sự chia sẻ từ các bạn.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hoa</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4458334432453327523.post-29279415400418536522015-06-26T22:57:00.002+07:002015-06-26T22:57:06.591+07:00Bạn trai hay nói dối<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Em và anh sống chung một năm nay nhưng có lẽ mọi người không tin khi em nói chúng em không làm chuyện đó. Trước lúc dọn về em đã nói rõ quan điểm của mình và anh đồng ý. Anh đã dẫn em đi gặp họ hàng, bạn bè, đi đâu anh cũng chở em theo, không có em là anh không đi. Em cũng xin phép gia đình và tháng vừa rồi dẫn anh về ra mắt, bố em có vẻ không hài lòng nhưng đây là lần đầu tiên em dẫn bạn trai về (vì từ nhỏ em chỉ biết học và học) nên mọi người không nói gì.</span></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh là người tỉnh lẻ lên Sài Gòn lập nghiệp, 28 tuổi, còn em vừa tốt nghiệp đại học tròn 22 tuổi. Anh đối xử với em rất tốt, sáng đi làm chiều về đi chợ vì em đi làm thêm tới 19h; về nhà em chỉ tắm rửa, ăn cơm và rửa chén. Khi nào em được nghỉ lại cùng anh đi chợ nấu cơm, anh không đi chơi bời như ngày xưa nữa. Anh chăm sóc em từ cô bé 43 kg lên 50 kg, có thể nói anh đối với em rất tốt. Thấm thoát cũng một năm sống chung trôi qua và chúng em quyết định năm sau sẽ cưới.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Một hôm anh nấu ăn và em phụ anh xong rồi nghịch điện thoại của anh. Em thấy tin nhắn anh và ai đó đang chat, em tò mò xem thử thì ra anh đang chat với ai đó trên mạng. Mở những tin nhắn khác em sốc hoàn toàn khi anh chat sex với người ta, hình tượng của anh sụp đổ hoàn toàn. Em sốc, không nói gì, anh hỏi em cũng không nói. Anh đoán ra và bảo em có gì cứ nói thẳng, em không kiềm chế được nữa nên nói hết những gì mình nghĩ. Anh xin lỗi em, bảo chỉ chat vậy thôi chứ không có gì, ngoài thời gian đi làm anh toàn ở nhà chứ không đi đâu cả. Em bảo anh làm gì cũng nên suy nghĩ trước hậu quả của nó, anh mà mắc bệnh thì đừng hối hận. Anh có vẻ ăn năn, hối lỗi, em đã định chia tay nhưng lỡ dẫn về ra mắt rồi giờ biết nhìn mọi người như thế nào.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-rendering: geometricPrecision;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Em còn biết anh từng quan hệ với bạn gái cách đây 5 năm, vậy mà lúc trước em hỏi anh và chị ấy vượt quá giới hạn chưa anh lại bảo chưa. Hình như những lời anh nói toàn là giả dối, giờ thật sự em chẳng biết làm sao, nói thẳng với anh thì không được vì em biết được chuyện này là do đọc trộm tin nhắn. Còn nếu em im lặng thì cũng mệt lắm. Có phải như người ta bảo “Trai tốt tán không đổ mà trai xấu tán thì đổ”. Xin mọi người giúp đỡ, em thật sự bế tắc.</span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; color: #333333; line-height: 18px; margin-bottom: 1em; padding: 0px; text-align: right; text-rendering: geometricPrecision;">
<strong style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thảo</span></strong></div>
Trần Văn Minhhttp://www.blogger.com/profile/11450374780226179072noreply@blogger.com0