Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Muốn ra ngoài sống vì bất đồng với gia đình chồng

Mình có ý định mang con ra ngoài sống nhưng vấn đề tài chính, công việc và đưa rước con đi học đang làm mình suy nghĩ rất nhiều.
Mình và chồng quen nhau từ khi là sinh viên, sau đó sống với nhau như vợ chồng. Việc sống chung không hôn thú, không trách nhiệm khiến cả hai cùng cảm thấy mệt mỏi nhưng không thể chia tay vì mình có bầu. Anh đón nhận thông tin với thái độ không buồn, không vui, theo kiểu lỡ rồi thì cứ để nuôi nhưng cũng không hề nhắc tới chuyện cưới xin, trách nhiệm. Đối với một người phụ nữ, việc chưa cưới mà có con là khó chấp nhận, nhưng mình không phải người dễ có con nên việc có con trước đám cưới mình không đủ dũng cảm để bỏ.


Con là một sinh linh, một mạng sống, con có quyền được sống và hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà tước đi quyền lợi của con. Trong thâm tâm mình đã xác định sẽ giữ lại con bằng mọi giá dù anh có trách nhiệm hay không, thực tế mình vẫn chưa biết sẽ đối mặt thế nào với gia đình, xã hội.

Trong suốt quá trình mang bầu mình từng bước đối mặt với những thử thách của cuộc sống như cách vốn dĩ của một bà mẹ đơn thân sẽ gặp phải. Trong những ngày tháng ấy, thỉnh thoảng anh có tới thăm, khi mình hỏi anh về chuyện lâu dài anh nói đang tìm cách thuyết phục bố mẹ.

Ngày con chào đời hoàn toàn không có sự chăm sóc của ông bà nội ngoại, chỉ có anh và mình. Ngày mình sinh, anh vẫn đi làm, chỉ khi mình bước vào phòng sinh, bị cách ly, đồ đạc bỏ hết ở ngoài, không được mang theo điện thoại, mình gọi anh mới nghỉ làm để có mặt. Gia đình anh hoàn toàn không biết gì về sự ra đời của một sinh linh bé nhỏ, anh đi chăm mình trên bệnh viện và nói với bố mẹ là đi công tác.

Trong quá trình mang bầu, anh đưa ra đủ thứ lý do để mình không thể tiếp cận với gia đình anh. Anh nói bố đang bị bệnh tim, mẹ bệnh già, sợ ông bà không chịu được cú sốc này nên sẽ tìm cách thuyết phục, nếu mình tự nói gia đình anh có chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Phần vì thương anh, phần vì mình đã ngấm ngầm chấp nhận cái giá cuối cùng sẽ làm mẹ đơn thân nên im lặng.

Chuyện chỉ vỡ lở khi con được mấy tháng, do anh phải tới lui giữa chỗ ở của hai mẹ con và gia đình nên bố mẹ anh sinh nghi và theo dõi. Hai bác đã tìm ra sự thật và lúc đó cũng là thời điểm mình quyết định sẽ mang con về quê ngoại sau khi được sự đồng ý của anh. Không muộn cũng không sớm, chỉ cần trễ hơn chút nữa thì có thể tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, ông bà nội cũng không thể nào biết được anh đã có một đứa con.

Mình đã danh chính ngôn thuận về nhà chồng, nhưng cuộc sống chung không phải lúc nào cũng như mong đợi. Mình thừa nhận trước kia rất yêu anh và hy vọng khi có con cũng như trải qua nhiều sóng gió, anh sẽ thay đổi cách suy nghĩ, biết trân trọng những gì đã có. Vậy mà “non sông dễ đổi, bản tính khó dời”, anh vẫn chỉ là một người vô tâm, vô lo.

Con sinh ra và lớn lên chủ yếu do mình, mẹ đẻ và mẹ anh chăm sóc, anh đi tối ngày mình hỏi cũng không nói rõ đi đâu. Thậm tệ nhất là lúc mình và con cùng ốm, anh không ngó ngàng gì, mình vẫn phải tự chăm sóc con lúc đang bệnh, anh chơi game xong lăn ra ngủ. Một phần vì áp lực từ công việc, phần từ gia đình, sau khi sinh xong mình đã giảm cân không phanh, chỉ còn lại da bọc xương.

Khi về sống chung với gia đình anh, mình có thể hiểu được tại sao anh lại là người vô lo như vậy. Anh là con đích tôn, được bố mẹ bảo bọc, lo lắng từ A đến Z, họ gần như không trao cho anh quyền tự quyết mà thay vào đó muốn anh sống theo ý của họ, anh không có chính kiến trong gia đình. Mọi việc lớn nhỏ, những đúng sai của anh, bố mẹ không nói trực tiếp mà nói với mình, mình đã phản ứng. Mình cho rằng anh là đàn ông, bố mẹ nên trao cho anh quyền, trách nhiệm và những gì cần thiết nên nói trực tiếp với anh để anh tự nhận ra trách nhiệm của người đàn ông, bởi lời nói của mình với anh cũng không còn trọng lượng hay giá trị.

Trong khi bố mẹ anh cho rằng: “Nhiều người đàn ông hư đốn, ngỗ ngược nhưng khi lấy vợ lại rất nghe lời vợ” nên mình phải là người có trách nhiệm thay đổi chồng. Thật sự mình không phải người khéo ăn nói và những đau khổ đã trải qua không ít nên cảm xúc gần như tê liệt. Mình tỏ ra bất cần nhưng thật sự rất đau khổ, tuyệt vọng. Chuyện xảy ra một vài lần làm mối quan hệ giữa mình và gia đình ngày càng trở nên xấu. Mình có ý định mang con ra ngoài sống nhưng vấn đề về tài chính, công việc và đưa rước con đi học đang làm mình suy nghĩ rất nhiều.

Giờ mình đang học thêm một văn bằng nữa. Nếu cháu ở lại với ông bà sẽ nhận được sự chăm sóc tốt về việc ăn uống nhưng không thể sống thiếu mẹ. Mình chắc chắn như vậy vì là người chăm sóc con chủ yếu, sự gắn kết giữa 2 mẹ con là rất lớn và cháu là đứa trẻ nhạy cảm. Nếu cháu theo mình sẽ được chăm sóc nhưng mình chưa biết làm thế nào để chăm sóc cháu một cách chu đáo nhất mà vẫn hoàn thành tốt công việc bởi thời gian đi học của bé và thời gian đi làm của mình hoàn toàn không giống nhau. Thêm nữa, việc chia cắt cháu ra khỏi đại gia đình khi cháu hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến mình cảm thấy vô cùng đau đớn. Xin cho mình lời khuyên.

Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét