Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Bạn trai toàn lẩn tránh để tôi phải chi trả mọi khoản

Nhiều lần, vào cuối tuần tôi muốn ở nhà mua cái gì đó về nấu ăn cho đỡ tốn kém mà anh lại rủ đi ăn, đi cà phê. Tôi cứ nghĩ anh rủ thì anh sẽ trả nhưng đến khi tính tiền thì hai, ba chầu liền đều một mình tôi thanh toán.
Tôi và anh quen nhau tính đến nay gần ba năm, gặp nhau khi anh còn làm cho công ty đối tác của tôi. Quen nhau một thời gian anh nghỉ việc, ở nhà sống dựa vào gia đình. Anh có xin đi làm một vài chỗ nhưng điều kiện làm việc không phù hợp nên không làm nữa, từ đó đến nay anh chỉ ở nhà và chờ việc, thế nhưng chờ mãi chẳng thấy ai gọi. Quen anh, biết anh chưa có việc làm nên tôi rất hiểu và thông cảm. Những lần đi chơi cùng nhau hầu như tôi đều giành trả tiền. Anh cũng trả nhưng phần nhiều là tôi.

Tôi thương anh nên nhiều khi phải chịu khó dành dụm, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu để tiền đi chơi với anh. Có khi tôi dành tiền ăn cả một tuần nhưng đi chơi với anh một bữa là hết. Tôi đi làm lương cũng kha khá nhưng còn phải lo chi trả tiền nhà, tiền ăn và phí sinh hoạt, lại muốn để dành một khoản phòng thân, không tính toán gì với anh nhưng bản tính tiết kiệm nên tôi chỉ muốn đi ăn uống ở những nơi bình thường, đi ăn hay cà phê với tôi chỉ cần ngồi ở quán vỉa hè là đủ. Thế nhưng anh thì khác, không có tiền nhưng sở thích ăn uống rất sang trọng. Anh thích ngồi ở những quán cà phê đắt tiền, thích giao du với bạn bè, thích đi xông hơi, massage thư giãn ở những nơi sang trọng. Tất nhiên là anh đều rủ tôi đi cùng vì có người để chia tiền, có khoảng thời gian chỉ mình tôi trả vì anh không có tiền.

Nhiều lần, vào cuối tuần tôi muốn ở nhà mua cái gì đó về nấu ăn cho đỡ tốn kém mà anh lại rủ đi ăn, đi cà phê. Tôi cứ nghĩ anh rủ thì anh sẽ trả nhưng đến khi tính tiền thì hai, ba chầu liền đều một mình tôi thanh toán. Anh không bao giờ rủ tôi đi xem phim mà toàn tự tôi lên lịch, mua vé và dẫn anh đi, tất nhiên với lý do anh không có tiền, tôi rủ đi thì tôi phải lo từ tiền vé cho đến tiền bắp và tiền nước uống. Tôi quen anh, thương anh nên thỉnh thoảng cũng mua sắm áo đồ cho anh. Anh cũng thỉnh thoảng có mua một vài thứ nhỏ cho tôi nhưng tôi thường dặn anh là phải mua loại rẻ nhất để anh đỡ tốn tiền. Anh thì khác, hay gợi ý cho tôi mua cái này, cái kia cho anh.

Thấy tôi đi siêu thị hay mua sắm về là anh lại trách, nửa đùa nửa thật “Sao không mua cho anh gì à” hoặc là “Em đi mua sắm sao không nói để anh dặn mua, anh hết sữa rửa mặt, hết xà phòng, sữa tắm rồi”. Tôi chỉ ậm ừ cho qua nói “Em quên mất”. Lâu lâu anh lại dặn tôi, vài bữa mua cho anh mấy cái áo thun, mấy đôi vớ. Tất nhiên tôi yêu anh, thấy anh thiếu sẽ mua nhưng cảm thấy rất dị ứng với cái kiểu anh kêu tôi mua như thể là trách nhiệm của tôi vậy.

Nhiều lúc tôi cứ suy nghĩ không biết mình có quá ích kỷ hay tính toán với bạn trai không nhưng thật tình những điều đó khiến tôi vô cùng khó chịu. Anh còn có sở thích đi du lịch xa và ở những resort đắt tiền mới được. Anh hay gợi ý và hỏi tôi khi nào đi du lịch, tôi nói anh cứ lên lịch rồi rảnh thì mình đi. Anh nói lúc nào cũng rảnh. Tôi nói anh lên lịch là ý tôi nhắc anh góp tiền, vì đi du lịch mà tôi thấy anh chọn sẵn mấy cái resort đắt tiền để ở thì một mình tôi lo không đủ. Tôi biết anh gợi ý là để tôi dẫn anh đi vì anh lúc nào cũng không có tiền.

Cách đây một tuần anh lại có ý đi du lịch tận Hạ Long và tự lên mạng tìm được một khách sạn rất đẹp, có hồ bơi đầy đủ. Anh gửi cho tôi xem và bảo tôi lựa chọn phòng, tôi biết ý anh là kêu tôi đặt để đi chơi. Lần này tức quá tôi không nhân nhượng nữa, chơi bài ngửa với anh. Tôi nói chuyện rất tình cảm, hài hước như bình thường, khen khách sạn đẹp quá rồi bảo anh cứ đặt đi, rảnh thì mình đi. Tất nhiên ý tôi kêu anh đặt phòng thì tôi sẽ lo tiền vé và ăn ở nhưng tôi không nói ra để xem anh làm thế nào. Không ngoài dự tính của tôi, anh cứ ậm ờ rồi nói là chưa có tiền. Tôi nói đùa lại là vậy khi nào có tiền thì đi. Sau đó thấy anh im thin thít và không còn nhắc đến chuyện đi du lịch nữa.

Thỉnh thoảng anh hay hỏi tôi có tiền không để vay, mỗi lần khoảng vài triệu. Tôi cho anh vay hai lần và sau này nói không có nên không cho vay nữa. Anh cũng không phải quá đáng là vay không trả nhưng thường rất lâu. Khi tôi thiếu tiền cũng không dám đòi vì thấy anh chẳng làm gì ra tiền cả. Mặc dù tôi ít tuổi hơn anh, cũng khá bé nhỏ và mềm yếu nhưng nhiều lúc cứ có cảm giác mình đang phải đổi vai với anh. Tôi là đàn ông còn anh là phụ nữ, nhiệm vụ của tôi là che chở và chăm sóc cho anh, điều đó thật buồn cười.
Đọc các bài viết, tôi thấy nhiều người con gái dựa dẫm vào bạn trai, đào mỏ bạn trai và bắt họ chiều chuộng đủ thứ. Còn tôi ngược lại, rất độc lập về tài chính và tôn trọng quyền bình đẳng trong tình yêu, ấy thế mà lại gặp tình cảnh éo le như thế này. Riêng về phần anh cũng khá tốt, không nóng tính và quan tâm bạn gái, khi tôi ốm đau anh cũng lo lắng, chăm sóc và gọi điện, nhắn tin quan tâm tôi mỗi ngày khá tình cảm. Gia đình anh cũng thuộc vào diện khá giả, tôi từng đến nhà anh chơi khi bố mẹ anh không có nhà. Nhà anh xây khá lớn, trong nhà chỉ có một mình anh và cô em gái đã đi lấy chồng nhưng không hiểu sao không thấy bố mẹ anh lo lắng gì chuyện nghề nghiệp cho anh cả. Anh giờ 27 tuổi rồi.

Còn về phần tôi cũng khá trẻ, 23 tuổi, trí thức, công việc ổn định và ngoại hình dễ thương (như nhiều người đánh giá). Tôi rất yêu anh và muốn tiến đến hôn nhân nhưng những điều này khiến tôi rất băn khoăn. Liệu sau này lấy nhau rồi anh sẽ như thế nào? Anh như vậy thì trách nhiệm với gia đình có lo nổi không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên để đi đúng con đường hạnh phúc của mình.
Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét