Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Sững sờ ngày nội mất

Ngày nội mất, nội gầy guộc, mái tóc dài của nội con thường vuốt cũng bị cắt vì sợ nội đau. Những ngày nội bệnh, con là trẻ con không được tới gần, nội ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt nội long lanh nước.
Hồi bé xíu thì mong mình nhanh lớn để được đi xa, khi lớn rồi lại mong quay về cái thời con nít đó. Chẳng phải ngẫu nhiên không hài lòng với những gì đang diễn ra, đôi khi con cảm thấy cuộc sống khó thở và lại yếu lòng mất rồi. Khi đó những khuôn mặt từng quen thân với con hiện về, con nhớ nội, nhớ tuổi thơ trọn vẹn bên nội, nhớ những ký ức đẹp đẽ và trong veo mà con không bao giờ kể hết được.
Ngày xưa quấn nội nhiều, chắc bố con là út, em gái con bệnh nên nội thương nhiều hơn, con không rời nội nửa bước, chắc trừ lúc đi học và đi chơi với lũ bạn. Nội chăm con những ngày bố mẹ đưa em đi bệnh viện vài tuần đến một tháng. Con chỉ bên nội, nội lo cơm nước, tắm rửa và giặt giũ. Bố mẹ kể con bị ngã máu chảy đầm đìa, thằng bé mới 18 tháng mà phải khâu hơn 20 mũi trên sống mũi, cứ tưởng con không còn một đôi mắt bình thường, cha mẹ thương con còn bé đau, nội thức đêm dỗ dành và vỗ về con những tháng ngày đó. Tuy con không có nhớ nhưng biết nội và mọi người thương yêu con rất nhiều.

Nội dạy dỗ con cách sống đàng hoàng, không được làm việc này, không nên làm việc kia, có lẽ giờ đây con sống ngăn nắp sạch sẽ là do nội dạy. Nội không biết chữ, nội không đọc được, con mắt tròn xoe “Sao ngày xưa nội không đi học để biết chữ như con”. Nội nhìn con cười “Ngày xưa nhà nội nghèo, ông bà phải cho đi để làm con nuôi nhà khác cho đỡ khổ, vì chiến tranh và nghèo đói nên không được đi học. Con phải cố học giỏi, học cả phần của nội nữa”. Con chỉ biết gật đầu.

Nội ở với nhà bác trưởng nhưng con toàn ngủ với nội. Sáng nội dậy sớm lắm, kiếm rau hay dọn dẹp. Nội thường úp mỳ bò phần con để trên bàn ngay giường ngủ, loại mỳ giờ người ta ít bán. Vài lần nhìn thấy ở đâu đó con lại nhớ đến nội nhiều hơn. Nội hay nấu bột sắn dây cho con và em gái ăn, phần con những cái bánh cốm nho nhỏ, bánh đậu xanh, những cây kẹo, quả cam, quả táo, quả chuối, quả na. Những ngày mùa nắng thu vàng ươm, nội nấu xôi nếp còn tươi mới xay, thơm cả mùi đồng lúa ngoài kia. Con hít nhẹ ngửi những yêu thương mà nội gói ghém, cất giữ. Nội thường dặn “Rơi một hạt cơm là phải nhặt lên ăn, không được bỏ phí”. Cả một đời vất vả con hiểu những giá trị nội dạy dỗ, có lẽ nó theo đến hết cuộc đời.
Trẻ con hiếu động như con ban ngày nghịch như quỷ, ban đêm con về lại đau khớp đau chân, nội lại thức bóp dầu, bóp cao con hổ cho con, để con ngủ nội mới ngủ. Những ngày hè mất điện nội lại quạt cho con, để con chìm vào những giấc ngủ ngon lành vô tư. Con nhớ canh cá chua với rau sam nội hay nấu, cái nồi cơm bé xíu, chiếc lược nội hay chải đầu…, con nhớ cả những vết sẹo trên chân nội, nhớ những nếp nhăn trên bàn tay mà còn thường lấy áp vào má của mình.

Con lớn hơn, nội cũng già yếu hơn, tuổi thơ của con song hành với nội. Ngày nội mất, nội gầy guộc, mái tóc dài của nội con thường vuốt cũng bị cắt vì sợ nội đau. Nội bệnh, con là trẻ con không được tới gần, nội ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt nội long lanh nước. Ngày nội mất con sững sờ, chui vào góc giường khóc nấc. Nội sẽ không thể bên con quãng đời còn lại nữa, một khoảng trời trong con vỡ vụn.
Huy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét