Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Cuộc sống tăm tối hơn từ khi lấy chồng

Càng ngày anh càng quá đáng, chơi bời suốt, cơm nước dâng tới miệng, quần áo vứt mỗi nơi một chỗ tôi phải gom giặt, con lại gần thì quát tháo, điện nước hư cũng phải nhờ người ta sửa.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Ba mẹ dù thiếu thốn vẫn lo cho các con ăn học, năm đầu tiên đại học tôi quen một người, tình cảm rất tốt. Anh lãng mạn và yêu thương tôi hết lòng. Một ngày kia tôi biết anh đã có vợ và hai con, tôi buồn, tức giận, đau khổ, anh giải thích do vợ chồng không hợp đã ly hôn một lần và rồi tái hợp nhưng không thể chung sống.

Anh mồ côi cha nên không nhà cửa, bị cắt hộ khẩu, năm năm không thể ly hôn, giờ không biết làm cách nào, mong tôi tha thứ. Vợ anh tìm đến tôi nói hai vợ chồng không còn sống chung, đã hết tình cảm nhưng vì con nên chưa ly hôn, chị nói dù không còn yêu nhưng anh phải trả giá cho những gì gây ra với chị. Anh ngoại tình nhiều lần và có con riêng, đánh đập chị nên dù gì chị cũng không cho anh hạnh phúc, vì thế tôi đừng mong ở bên anh.

Thấy anh tốt bụng, không phải hạng đánh vợ con và thấy chị vợ ghê gớm nên tôi vẫn bên cạnh động viên, phụ giúp anh kiếm tiền nuôi con. Chị vợ không tha cho tôi, chị về nhà tôi khóc lóc làm cha mẹ tôi lao đao. Chị còn giả danh tôi nhắn tin khiêu dâm tới nhiều người làm tôi mất danh dự. Chị làm vậy khiến quyết tâm bên anh càng thêm lớn.

Rồi tôi có thai, nghỉ học tự bươn chải lo cho con vì với tôi phá thai rất tội lỗi. Tôi cầu xin anh về trình bày với cha mẹ để mẹ con tôi có nơi nương tựa mà anh không dám đối mặt. Mẹ con tôi sống chui lủi tới khi sinh nở, mẹ đẻ thương tôi nên trốn sang lo cho tôi sinh. Thương cháu ngoại cha mẹ tôi chủ động tìm anh, bảo anh nói cha mẹ bên đó sang nói chuyện hai đứa. Mẹ anh sang chửi mắng gia đình tôi, nói con trai bà giỏi giang, chọn được anh là có phước ba đời.

Cha mẹ tôi quá nhục nhã, từ mặt tôi. Cuối cùng anh cũng ly hôn xong khi con tôi tròn một tuổi, cha mẹ tôi tổ chức cưới bên nhà gái cho đỡ xấu hổ rồi giúp tôi mở một quán nhỏ. Càng ngày anh càng quá đáng, chơi bời suốt, cơm nước dâng tới miệng, quần áo vứt mỗi nơi một chỗ tôi phải gom giặt, con lại gần thì quát tháo, điện nước hư cũng phải nhờ người ta sửa. Tôi quay cuồng với quán nước và lo cho anh, cũng may là nhờ được mẹ giữ giúp cháu hộ. Anh rước mẹ chồng về ở cùng, bà suốt ngày đòi tiền rồi nói tài sản chúng tôi đang có là của bà cho.
Không chịu nổi tôi dẹp quán, vợ chồng lại đi thuê nhà sống và mẹ chồng cũng vậy. Giờ bà bệnh, anh lại đòi tôi mượn tiền cha mẹ cho bà trị nhưng khi trả anh lại nói tôi lấy tiền mang về cho nhà đẻ.

Nhìn mẹ nuôi cháu ngoại, nhìn cha làm ăn xa nhà kiếm tiền lo cho cuộc sống và mang một khoản nợ lo cho tôi ăn học ngày đó mà lòng quặn thắt. Có cách nào giúp tôi quên hết mọi chuyện cho nhẹ lòng hoặc có thể đi làm phụ giúp cha mẹ như hồi xưa? Giờ tôi vừa mang tiếng giật chồng mà không hạnh phúc nữa thì chắc mọi người cười chê mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét