Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Muốn từ bỏ người bạn trai lười biếng

Khi nóng giận anh sẵn sàng mạt sát tôi dù tôi lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng. Anh lại lười lao động, khuyên đi làm thêm mà anh không chịu, chỉ ngủ và chơi game.
Tôi và anh quen nhau tính tới thời điểm này đã gần 5 năm, hai đứa trải qua nhiều chuyện tuy không phải sóng gió nhưng đủ để hiểu và yêu thương nhau nhiều. Giờ tôi đã ra trường, có việc làm, anh vẫn học đại học (anh thi rớt một năm và ở lại trường một năm). Tôi thương và yêu anh, anh bị gì tôi đều nghĩ cho anh đầu tiên nhưng hình như anh không như thế. Tôi không biết có phải vì bằng tuổi nhau nên bản thân chững chạc, biết suy nghĩ hơn anh không. Lương tháng tôi không cao, chỉ đủ chi tiêu bản thân và tiết kiệm một chút, vì nghĩ cho tương lai hai đứa sau này cần tiền nên bữa sáng tôi cũng cố chắt chiu. Anh ngược lại, nhà vốn khá giả, mẹ lại chiều con nên anh tiêu tiền rất thoải mái, tới tuổi này vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ, tôi không hài lòng vì điều này.

Lúc còn là sinh viên tôi gặp khó khăn hơn anh vì nhà tôi ở quê, anh giúp đỡ tôi nhiều. Tôi tự hiểu không ai cho không điều gì nên cũng đi làm thêm kiếm tiền, có lương đều trích cho anh một phần. Giờ anh hay dùng tiền của tôi mua lung tung, tiền đi làm cực nhọc tôi cũng xót, hỏi anh lại bảo ngày xưa anh nuôi tôi thì sao. Thật sự tôi rất buồn, nghe vừa xấu hổ vừa thất vọng vì anh, cùng lắm ngày ấy anh cho tôi 20 nghìn đồng ăn sáng mà giờ anh vẫn còn nhớ như vậy, lúc cần lại lôi ra chửi tôi.

Ngoại hình của anh không đẹp nhưng luôn muốn tôi ra đường cùng anh phải mặc đồ này đồ kia bởi tính anh rất sĩ diện, đi ăn uống thường tôi hay trả tiền vì anh còn sinh viên chưa có nhiều tiền. Lúc đó anh yêu cầu tôi đưa tiền cho anh, tỏ vẻ như anh trả. Tôi thấy không cần thiết phải như vậy nhưng biết tính anh nên cũng không nói.

Anh còn rất lười biếng, tôi nghĩ tính anh như thế một phần vì mẹ quá nuông chiều anh, từ bé tới lớn anh không động vào việc gì, còn hay sai vặt tôi. Chẳng hạn anh hay nhờ tôi dắt xe hộ, để quên đồ anh cũng nói tôi lên lấy đồ cho anh. Có lần tôi nghe bạn bè anh nói tôi dễ sai bảo, buồn lắm nên nhắc nhở anh sau này tự làm thì anh lại khó chịu. Mẹ anh có vẻ không ưng tôi vì gia đình tôi không khá bằng gia đình anh. Bà thỉnh thoảng hay nói xấu tôi với anh rằng tôi không dọn dẹp nhà cửa (mặc dù là nhà của anh).

Lúc trước tôi muốn hai đứa cưới nhau lắm mà giờ rất nản. Khi nóng giận anh sẵn sàng mạt sát tôi dù tôi lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng với anh. Anh lại lười lao động, khuyên anh đi làm thêm để có chút kinh nghiệm sống, chút tiền tiêu khỏi phải xin mẹ nhưng anh không chịu. Anh thích ngủ và chơi game cả ngày, yếu ớt hơn cả con gái, nhờ anh sửa điện hay vật dụng gì anh cũng không làm được. Tôi buồn lòng và muốn anh là người đàn ông mạnh mẽ, có thể che chở, bảo vệ và yêu thương tôi. Tôi phải làm sao để thay đổi anh? Càng ngày tôi càng suy nghĩ về quyết định lâu dài với anh. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Quyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét