Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Buồn vì người chị dâu thành phố

Khi cháu tôi hai tuổi cho sang nhà bà ngoại ở, mỗi lần mẹ tôi ra, anh tôi đón cháu về nhà chơi một lúc rồi lại về. Còn chị dâu tôi không muốn gặp mẹ chồng, trốn ở cơ quan nói là đi công tác.
Chị dâu tôi xinh, con nhà gia giáo, lại được học hành đầy đủ, anh tôi lấy chị khi chị 30 tuổi. Mẹ giục anh lấy vợ mãi, cuối cùng cũng mãn nguyện khi anh đưa chị về nhà. Thật ra, bố mất sớm, mẹ luôn mong muốn có cô con dâu nông thôn nhưng được dạy bảo tử tế và học hành bằng người vì bố mẹ cũng xuất thân từ nông thôn, rồi được ăn học đầy đủ nên rất trân trọng những người như thế.
Đúng như mẹ tiên đoán, chị là người thành phố 100%, được chiều chuộng từ nhỏ, không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp nhà cửa, không biết chăm con. Nhưng thôi, miễn sao chị yêu anh, rồi sẽ dạy bảo dần dần. Lúc đầu mẹ tôi vui lắm vì chị cũng quan tâm, thỉnh thoảng mua sắm này nọ. Phải nói thêm sau khi bố mất gần 10 năm, anh em tôi động viên mẹ đi bước nữa với một người có cùng hoàn cảnh để ông bà cùng nhau chia sẻ, chăm sóc nhau. Tôi lấy chồng trước anh chị, kinh tế cũng tạm ổn nên mọi thứ mua sắm cho con xong tôi luôn nghĩ đến anh, từ đồ bầu, giường, cũi, quần áo trẻ con và các loại xe đều là đồ đẹp và bền. Tôi hy vọng sau này anh chị không phải sắm lại, tiết kiệm được một khoản, lại tăng thêm tình cảm.
Sau khi dùng xong, mẹ tôi ngâm giặt cẩn thận để anh chị dùng sau này. Nhưng không, chị mua lại toàn bộ, không dùng đến. Ngày chị sinh, mẹ tôi đang ốm (viêm phế quản và đau răng) vẫn khăn gói quả mướp ra Hà Nội. Nhà tôi cách Hà Nội 60km, khi đi ngoài va ly quần áo, mẹ yêu cầu vợ chồng tôi chở thêm năm cái thùng xốp và đất mẹ đã chuẩn bị sẵn để trồng rau sạch trên chung cư cho anh chị và cháu. Mẹ dự định sẽ ở lại khoảng hai năm đến khi cháu tôi đi trẻ. Vì chị có mẹ đẻ, mẹ tôi lại ho liên tục nên không phải ở viện thường xuyên. Sáng sớm, mẹ tôi nấu nước chè xanh và cơm thịt nghệ rồi đi xe ôm vào viện. Trước khi vào, mẹ không quên đeo khẩu trang để không lây sang cháu. Thế mà chị không ăn cơm, mẹ chị bảo “Nấu thế này ai mà ăn được” (mẹ tôi thái nghệ thành miếng chứ không nghiền nhỏ như mẹ chị vẫn nấu).

Thế là từ những ngày sau, mẹ tôi chỉ nấu nước chè, còn cơm do dì của chị đảm nhận. Tôi cũng xin nghỉ phép ở cơ quan để ra với chị nhưng chỉ có nhiệm vụ là mang đồ về và giặt giũ. Thời điểm đó, mẹ tôi đau răng nên phải về nhà làm răng theo chỉ định của bác sĩ rồi lại ra Hà Nội luôn nhưng cũng chỉ như người thừa. Cuối cùng sau mấy ngày nằm viện, chị cũng được về nhà. Chị giữ con khư khư, không cho mẹ tôi bế hoặc chắc chị không thích. Chỉ mẹ chị mới được bế cháu và thay tã.

Một buổi tối tôi ở đó, khi con chị khóc, tôi bế cháu sang phòng mẹ con tôi dỗ dành để anh chị ngủ. Khi chị tỉnh dậy không thấy con đâu, chị sợ quá và tỏ thái độ với mẹ tôi. Mẹ tôi đã linh cảm điều gì đó không ổn. Mãi sau này, hỏi anh tôi, mẹ mới hay chị giận vì con dâu đẻ mà bà đi đi lại lại về quê, nghe đâu người nhà bố tôi có nói xấu mẹ với chị. Vậy là chị ôm mối giận trong vài năm trời. Mẹ ra chị chào, mẹ về chị chào, ngoài ra không nói chuyện, không cho bế cháu. Chị cũng chẳng cãi nhau tay đôi với mẹ chồng như nhiều người khác.

Mẹ tôi không dám ăn sáng, đợi chị ăn xong mới ăn nhưng chị dậy muộn, mẹ tôi nhịn đợi ăn trưa. Buổi trưa mang cơm vào phòng cho chị, đợi chị ăn xong mới ăn. Đến 15h chiều không thấy chị ăn, mẹ tôi hỏi “Nếu con ăn không hợp khẩu vị thì bảo để mẹ điều chỉnh, không ăn là không có sữa cho con bú”. Chị chả bảo có gì, vậy là mẹ tôi nhịn đến tối. Mẹ chị đến nấu chị mới ăn. Chị được cho rất nhiều hoa quả nhưng không mời mẹ con tôi, để thối cả thúng. Anh chị em ra thăm, mẹ con chị và cháu đóng cửa trong phòng không tiếp.

Có lần, tôi phơi quần áo ngoài lan can, có tiếng chuông cửa nhưng tôi không nghe thấy, chị bế con ra mở. Mẹ chị đến, thấy con gái vừa bế con, vừa mở cửa thấy thế, bà quát anh tôi “Nếu con cảm thấy không trông được vợ thì bảo mẹ một câu, để em phải ra mở cửa thế này”. Ba mẹ con tôi chết đứng, không biết nói gì trước thái độ của mẹ chị (mẹ tôi hơn mẹ chị gần 20 tuổi). Một phần vì chán, một phần vì nhớ chồng con nên tôi về nhà sớm hơn dự định. Tôi động viên mẹ ở lại mà thương bà vô cùng.

Sau khoảng hai tháng, mẹ tôi chẳng ở được nên cũng về quê. Từ đấy, quan hệ mẹ chồng, nàng dâu, thông gia rạn nứt. Một năm chị về nhà tôi đúng hai lần, một là vào dịp giỗ bố tôi, hai là Tết. Khi chưa giận mẹ, chị về Tết được hai ngày, mẹ tôi bảo cho chị về với mẹ vài ngày vì còn được nghỉ nhiều nhưng chị không chịu. Sau này giận mẹ tôi rồi, chị sáng về, chiều đi luôn.

Cứ cho là chị giận mẹ tôi đi, mỗi lần chị nói chuyện với tôi, hai chị em rất vui vẻ, tôi thường xuyên mua đồ cho cháu. Khi mua gì cho con, tôi luôn mua hai cái để cho cháu một cái, vậy mà chị chưa bao giờ gọi điện cảm ơn tôi một câu. Còn chuyện chị mua đồ cho con tôi thì có một lần. Mẹ tôi ra chơi với cháu, chị chả thèm nói chuyện, chỉ chào hai câu lúc về nhà và lúc đi làm.

Khi cháu tôi hai tuổi được cho sang nhà bà ngoại ở, mỗi lần mẹ tôi ra, anh tôi đón cháu về nhà chơi lúc nhát rồi lại về. Còn chị tôi không muốn gặp mẹ chồng, trốn ở cơ quan nói là đi công tác (mẹ tôi có người quen ở đó nên biết chị nói dối). Tôi thương mẹ nên đã có lần gọi điện thoại cho mẹ chị, cô cháu tâm sự nhưng mẹ chị bảo không có thời gian. Có rất nhiều chuyện khiến mẹ tôi phải suy nghĩ. Mẹ tôi đã định góp ý với chị vài lần nhưng không có cơ hội.

Thật ra trong chuyện này, anh tôi có lỗi không nhỏ vì không biết bảo ban vợ mặc dù mẹ tôi đã nhiều lần tâm sự. Tôi viết chuyện này không phải muốn vạch áo cho người xem lưng nhưng cảm thấy về lâu dài không ổn, cũng rất khó góp ý trực tiếp, chỉ mong chị dâu và mẹ chị đọc được, nhận ra mình để sửa chữa. Tôi muốn nói một câu “Không biết chị giận mẹ cái gì nhưng mẹ không sống được bao lâu nữa. Chị hãy xem lại mình và đối xử tốt với mẹ, nếu không thường xuyên về thì gọi điện hỏi thăm. Sắp đến cái giỗ nữa của bố, chị về trước một ngày nhé, ngủ ở nhà cho ấm cúng. Em mong sự thay đổi ở chị”.
Dương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét