Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Xin ba mẹ hãy chấp nhận giới tính của con

Khi mang thai, mẹ còn không lựa chọn được cho con là gái hay trai thì làm sao con được chọn lựa giới tính cho riêng mình? Là do ông trời sắp đặt hết mà mẹ.
Hôm nay con lại viết thư gửi ba mẹ, con không nghĩ lại khó viết đến thế. Khó mà bày tỏ hết những tâm sự của con, khó để nói lên những gì con đã trải qua, khó vì giờ đây con như tên tội phạm đứng trước tòa; đã, đang và sẽ phạm vào trọng tội. Ba mẹ là người con yêu nhất, luôn đặt vào con niềm hy vọng, mong cho con được nên danh, có sự nghiệp, gia đình hạnh phúc. Ba mẹ nào chẳng muốn con mình như thế, con biết rõ điều đó nhưng tạo hóa đã trêu đùa với con. Đọc đến đây chắc ba mẹ đã hiểu được phần nào.

Con không như những người bạn đồng trang lứa khác, con là gay. Giờ này ngồi buồn, ngủ cũng không được, con muốn được bên mẹ, muốn được mẹ ôm vào lòng, muốn được tâm sự với mẹ. Con nhớ mẹ lắm. Ngay từ khi vào lớp một con đã nhận ra được điều gì đó không ổn, đến khi lên lớp 7, hiểu chút ít cái gọi là tình yêu thì điều định mệnh đó lại càng hiện rõ. Từ đây, nỗi sợ sệt, ám ảnh cứ đeo bám mãi lấy con. Đến năm lớp 10, con hiểu rõ hơn về nỗi khổ của ba mẹ khi nuôi nấng con. Không muốn để ba mẹ buồn nên con quyết định sẽ thay đổi số phận. Con đã tìm một người con gái cùng tuổi để quen, hẹn hò với hy vọng điều kỳ diệu sẽ đến với mình. Vậy mà ông trời cay nghiệt đâu cho con đường lui, với người này con không có tí tình cảm lãng mạn nào. Thay vì hy sinh cho tình yêu của mình, con lúc nào cũng muốn được nâng niu, chiều chuộng.

Lên đại học, con vừa học vừa làm. Khi đã có tí tiền trong người, con lại muốn lần nữa phải thay đổi. Để thay đổi, con không như lần trước, quyết định sống buông thả, ăn chơi bằng cách tìm những người con gái đứng đường để thử xem cảm giác của mình với con gái như thế nào. Đổi lại sau những lần đó là nỗi sợ sệt, ghê rợn.

Nhiều năm sau, con cũng quen và tìm hiểu thêm hai người con gái nữa mà chẳng thay đổi được gì. Con khổ sở lắm ba mẹ ơi. Con không dám xin ba mẹ chấp nhận nếu dẫn về một người con trai và tuyên bố đây là người con yêu. Ngay cả con cũng không có can đảm để đối diện với mọi người xung quanh thì nói gì đến ba mẹ. Chỉ xin ba mẹ hãy thương yêu con dù là lần sau cuối. Ba mẹ hãy cảm thông, đồng cảm chấp nhận sự thật về con mà đừng ép con lấy vợ, vì với một người bình thường, giữ được hạnh phúc gia đình đã khó, nói gì đến một người gay như con.

Con có thể giỏi che đậy, nhưng liệu được bao lâu đây? “Cây kim giấu trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra”, vài năm nữa khi con có con, người con gái là vợ con sẽ khổ, gia đình mình khổ, gia đình người ta khổ, con cái con sẽ sống như thế nào khi có người cha như vậy? Xin ba mẹ hãy tha thứ và chấp nhận để con được kề cận bên ba mẹ lúc tuổi già. Nếu không, xin ba mẹ hãy cho con một vài năm nữa ở cạnh bên, đợi khi sự nghiệp vững vàng con sẽ ra đi. Lúc đó, dù ở đâu con cũng có thể có điều kiện lo cho ba mẹ về vật chất. 

Viết những dòng này con lại khóc rồi, khóc vì thương ba mẹ, khóc vì cuộc đời của con. Chẳng có ích gì phải không ba mẹ, cũng chẳng giải quyết được gì hết chỉ vì con là người đồng tính. Con thấy mình không làm gì sai, không trộm cắp, không lừa gạt, con muốn được sống tốt. Tại sao mọi người lại xa lánh con? Ba mẹ, gia đình, những người yêu con nhất còn không chấp nhận thì làm sao con có thể đối đầu với dư luận đây? Khi mang thai, mẹ còn không lựa chọn được cho con là gái hay trai thì làm sao con được chọn lựa giới tính cho riêng mình? Là do ông trời sắp đặt hết mà mẹ.
Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét