Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Tôi đã cho hai con một gia đình trọn vẹn

Trước hết, tôi rất cảm kích trước tấm lòng bạn đọc gần xa đã dành tình cảm quý mến cho mẹ con tôi và rất cảm ơn những lời chia sẻ, lời khuyên qúy giá của mọi người dành cho tôi. Tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần những lời khuyên của mọi người. Có lẽ do tôi kể lại tóm tắt nên nhiều người hiểu lầm tôi, nên giờ tôi sẽ kể rõ hơn một chút cho mọi người hiểu rõ hơn.
Thứ nhất, tôi là dân học kinh tế, hiện tại tôi làm kinh doanh, không phải là nhà văn, nhà báo. Câu chuyện của tôi là thật, tôi rất bận rộn với việc chăm sóc hai bé và công việc của tôi rất nhiều nên không có thời gian để sáng tác những câu chuyện như thế này được.
Thứ hai, gia đình tôi không giàu có như một số bạn nghĩ. Ba mẹ tôi là nhân viên nhà nước, lương ba cọc ba đồng. Năm 18 tuổi, tôi lấy học bổng toàn phần để đi du học. Khi sang bên đó, tôi không mất tiền ăn ở học tập nhưng khi có con tôi đã đi làm thêm rất nhiều việc để lo cho con. Một ngày mọi người được ngủ nghỉ từ 6 đến 8 tiếng, còn tôi suốt 5 năm qua chỉ ngủ có 3 đến 4 tiếng. Tôi nói rất may được gia đình ở bên, có nghĩa mọi quyết định tôi đưa ra đều được ba mẹ tôn trọng và đồng ý. Khi tôi sinh em bé, mẹ tôi chỉ chăm sóc được ba tháng. Sau đó cứ một năm mẹ tôi nghỉ một tháng để sang thăm tôi và các cháu. Nói tóm lại, ba mẹ chỉ giúp tôi về mặt tinh thần, còn vật chất tôi tự lo hết. 
Thứ ba, khi tôi bị hãm hiếp, ba tôi là công an nên có thể bắt anh ta. Lúc đó, anh ta cũng nói chấp nhận mọi hình phạt từ tôi và gia đình của tôi. Tuy nhiên, ba anh ta từng cứu mạng ba tôi, hai gia đình xưa nay còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Vì thế cả tôi và ba mẹ tôi đã đấu tranh rất nhiều về lý trí và tình cảm để mới có thể bỏ qua cho anh ta được. Lúc đó, anh ta nói việc làm của anh ta là sai, nhưng anh ta không hối hận bởi việc đã làm, vì có được tôi là hạnh phúc lớn nhất đời anh ta, vì tôi là người anh ta yêu hơn mọi thứ trên đời. Anh ta còn nói nếu anh ta sống không tốt thì tôi có thể kiện anh ta bất cứ lúc nào. Anh ta sẵn sàng chịu tội. Những năm qua, anh ta đã chứng minh cho tôi và gia đình tôi thấy đúng anh ta là người tốt. Anh ta đi làm từ thiện rất nhiều. Anh ta không ăn chơi, quậy phá... dù rất giàu có.
Thứ tư, ngày bị nạn, tôi đau đớn, vật vã, đóng cửa ngồi một mình trong phòng, không còn tâm trạng để nghĩ̉ phòng tránh thai. Lúc đó, mẹ tôi có mua cho tôi viên tránh thai khẩn cấp nhưng tôi quên uống, chính vì vậy khi tôi báo có thai mẹ tôi đã ngất xỉu. Gia đình và tôi không theo đạo gì nhưng tôi không thể bỏ em bé vì như thế là thất đức. Tôi suy nghĩ con cái là lộc trời cho, trẻ con không có tội nên quyết định để lại, dù biết sẽ khổ cực rất nhiều. Năm năm qua, gia đình anh ta và anh ta không hề hay biết gì về tôi và các con tôi. Anh ta luôn qua lại thăm ba mẹ tôi, hỏi thăm về tôi nhưng ba mẹ tôi không nói. Ba mẹ tôi nói với anh ta hãy để cho tôi được yên. Thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với em gái anh ta trên yahoo, tôi cũng không cho em gái anh ta biết tôi có con.
Còn rất nhiều điều khác đã xảy ra trong năm năm qua mà tôi không thể kể hết được. Khi câu chuyện của tôi được đăng, nhiều người muốn được gặp tôi và làm bạn với tôi. Tôi có gặp và đi uống cà phê với mấy người. Họ mong tôi cho anh một cơ hội và họ cũng rất mong khi tôi làm đám cưới sẽ mời những người bạn đọc đã chia sẻ cùng tôi. Tôi rất xúc động. Bây giờ, tôi đã đưa ra quyết định cho mình.
Tôi đồng ý chuyển về căn nhà mà anh ta mua cho mẹ con tôi ở, để các con tôi gần ba, để ba chúng chăm sóc, dạy dỗ cho chúng nhưng tôi chưa đồng ý đăng ký kết hôn và làm đám cưới. Tôi cần thời gian để xem có yêu anh ta và chấp nhận anh ta được không. Gia đình hai bên và anh ta rất vui mừng vì tôi đã quyết định như thế. Anh ta nói sẽ chờ đợi tôi, cho dù có chờ đến suốt đời, anh ta tin bằng tình yêu thương của anh ta sẽ làm cho tôi rung động.
Tôi đưa ra bản cam kết với anh ta là: Tuy sống chung một nhà nhưng đôi bên không can thiệp vào cuộc sống riêng tư và công việc của mỗi người. Anh ta chấp nhận hết. Anh ta nói với tôi rằng: Em cứ làm những gì em thích và em muốn vì em xứng đáng để được như thế. 
Bố mẹ anh ta lập di chúc giao hết tài sản ông bà có cho hai con tôi. Anh ta cũng bàn giao hết tài sản anh ta có cho mẹ con tôi. Anh ta lập tài khoản riêng cho mẹ con tôi tiêu dùng. Tôi không thiết tha những điều đó, vì tôi đủ khả năng để kiếm tiền lo cho mẹ con tôi cuộc sống đầy đủ. Gia đình hai bên và anh ta rất muốn tôi về công ty anh ta làm việc và giúp sức cho anh ta nhưng tôi không muốn. 
Có thể nhìn nhận một cách khách quan, anh ta là một người đàn ông tốt. Hiếu thảo với cha mẹ, chung tình, yêu thương mẹ con tôi. Một người bạn chân thành và là một người lãnh đạo tài giỏi, rất được lòng nhân viên.
Bây giờ tôi có chút thấy thương anh ta vì trong mắt anh ta, mẹ con tôi là tài sản vô giá. Trừ những lúc đi làm, anh ta ở bên mẹ con tôi, chăm sóc và chơi với con. Anh ta nhất quyết không thuê người giúp việc, cũng không cho tôi làm gì hết. Anh ta tự làm hết. Anh ta nói những năm qua tôi đã làm nhiều rồi, và giờ đến hết cuộc đời hãy để cho anh ta làm. Ba mẹ anh ta thì xem tôi là ân nhân. Hai bác luôn nói: nhà bác có phúc mới có người con dâu như con. Ông bà chơi với cháu cả ngày không chán.
Có thể nói cuộc sống của tôi bây giờ rất nhiều người mơ ước, tuy tôi bắt đầu hơi đặc biệt so với người khác. Đến tận giây phút này tôi không bao giờ hối hận quyết định của 5 năm về trước khi giữ lại con. Một mình làm mẹ đơn thân, vừa nuôi con vừa đi học vừa đi làm thêm. Bao cay đắng, khổ cực đã được đền bù. 
Gia đình tôi vừa có chuyến đi từ thiện về. Các con tôi vui lắm. Các cháu gom quần áo, sách vở, tôi và anh ta mua bánh kẹo, quần áo đi đến trại trẻ mồ côi phát quà. Tôi không biết sau này sẽ như thế nào, vì không ai có thể cầm trong tay được cả đời, nhưng tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại.
Đôi dòng chia sẻ cùng mọi người. Một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã góp ý cho tôi.
Lan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét