Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Bố mẹ hạnh phúc giả tạo vì tôi

Nhiều lần tôi nghĩ rồi sẽ đến lúc tôi phải lập gia đình, khi ấy nếu người thứ ba “gõ cửa”, tôi phải làm sao? Vì vậy tôi hay tìm đến chuyện mục Tâm sự để hiểu hơn về tâm trạng, cách hành xử của những người trong cuộc và hơn hết là của mẹ tôi.

Bố tôi từng ngoại tình, người thứ ba lại là dì ruột tôi. Trong ký ức tôi từng có những hình ảnh rất đẹp về gia đình mình, đó là khi bố ôm cây đàn guitar vừa gảy vừa hát cùng mẹ bài “Gia tài của mẹ”. Chắc khi bố mẹ là tất cả nên tôi luôn thấy họ hát hay nhất thế gian, lúc đó tôi 5-6 tuổi. Đến một ngày, khi nhìn ra vườn nhà ngoại, tôi thấy bố ôm dì. Khuya hôm ấy được mẹ chở về trên chiếc xe đạp, tôi vô tư kể mẹ nghe những gì đã thấy. Không biết câu chuyện của tôi là giọt nước tràn ly hay sự bắt đầu cho tất cả, mẹ có đau không, có khóc không; có lẽ bóng tối trên con đường hôm đó đã che phủ.

Mẹ dặn tôi không được kể ai nghe ngoài mẹ, tôi lại hồn nhiên “dạ" một tiếng dõng dạc. Những ngày sau đó thật tăm tối, mẹ gầy gò vì lao phổi, bố lao vào những trò chơi vô bổ, hai bên sui gia từ mặt nhau, tình nghĩa chị em sứt mẻ và khi những người vô tâm biết tôi con ai là họ cho tôi nghe những lời mỉa mai. Họ vô tâm hay nghĩ tôi chưa biết gì? Chưa biết gì sao được khi hàng ngày tôi phải nghe những tiếng cãi cọ trong ngôi nhà từng đầy ắp yêu thương, khi chỉ biết nhìn và lo sợ mỗi lúc mẹ được mọi người ẵm về vì xỉu giữa đường bởi chứng lao phổi, khi đã vài lần nhìn đơn xin ly hôn do mẹ viết dở…

Tới hôm nay, khi đã 26 tuổi, mọi việc dù tốt hay xấu tôi vẫn cám ơn vì những gì bố mẹ đã cố gắng. Cám ơn vì vở diễn quá hay, một gia đình hạnh phúc ở hiện tại sau tất cả. Bố mẹ muốn mọi người thấy con của họ sống trong gia đình hạnh phúc, đầy đủ cha mẹ, rộn rã tiếng cười khi khách đến thăm. Nhưng liệu có đáng khi không có anh em chúng tôi thì trong căn nhà đó là sự câm lặng của hai con người đi lướt qua nhau như chưa hề tồn tại, là sự ngột ngạt đến khó thở của mỗi người khi phải sống chung một nhà.

Một ngày như thế cũng là quá dài, thế mà bố mẹ tôi đã sống được 16 năm rồi. Hạnh phúc như hai mảnh ghép của hai con người cùng muốn đặt vào một nơi để tạo thành một bức tranh hoàn thiện, nhưng để hoàn thành thì cần lắm những yêu thương và đồng cảm. Hạnh phúc không phải thứ người ta phải tìm kiếm mà là quá trình xây dựng của mỗi người.

Người đời thường nói: Xây dựng rất lâu nhưng phá bỏ rất nhanh, dẫu biết bố mẹ tôi ở quá khứ và hiện tại đều có những cái đúng và sai. Đối với mẹ, 16 năm chỉ còn đó những thù hận. Tôi biết đó là sai lầm và sai lầm này dẫn đến sai lầm khác của bản thân và cả người còn lại. Tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về gia đình mình, nhiều khi chỉ biết khóc vì cảm thấy bất lực để níu giữ những yêu thương còn lại nơi bố mẹ, thật sự sợ hãi với hai chữ hôn nhân và hơn hết tôi từng ngày sống trên những nhọc nhằn trong tâm hồn của bố mẹ.

Là con người, không sao tránh khỏi những sai lầm, nhưng mong mọi người luôn ý thức và quý trọng những gì mình đang có. Nếu còn đủ yêu thương để người đứng dậy sau những lần va vấp thì hãy mở lòng. Khi tình yêu đã cạn, hãy cho mỗi người một cơ hội, đừng đánh đồng sự hy sinh, cam chịu với tình yêu, đó chỉ là trì hoãn hạnh phúc của người khác và chính mình.
Quỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét