Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Muốn chung sống với sếp đã có hai vợ

Tôi ngoài 30 tuổi, đã ly hôn, có một con. Anh hơn tôi 22 tuổi, là sếp của tôi. Tôi sống nặng về tình cảm, lấy chồng hy sinh hết mọi thứ để mong có gia đình hạnh phúc nhưng cưới phải người vô trách nhiệm, không biết những hy sinh của tôi, đi cặp bồ về còn thách thức tôi, đối xử tệ bạc với vợ con, không tôn trọng gia đình vợ.
Anh ngược lại, là một người chồng, người cha có trách nhiệm, chăm lo gia đình hết lòng, mọi việc nhà anh đều làm hết, rất chiều vợ con nhưng vợ anh không biết trân trọng. Mỗi khi có chuyện không vừa ý chị đợi anh đi làm là gọi điện, nhắn tin chửi thậm tệ. Tính anh vui vẻ, rất dễ gần, hòa đồng với nhân viên. Tôi thấy ở anh những điều mình mong muốn và anh thấy ở tôi những điều vợ không có.

Tôi rất yêu anh. Những khó khăn trong công việc làm ăn anh đều chia sẻ với tôi và tôi động viên anh. Có những lúc anh thiếu tiền, tôi cho mượn; vợ anh không quan tâm, không chia sẻ được những vấn đề khó khăn đó. Hai con anh đang học ở nước ngoài nên áp lực về tài chính với anh rất lớn. Vợ anh không biết, lúc nào cũng nghĩ anh làm rất nhiều tiền nên tiêu xài thoải mái, chị không hiểu được ra ngoài làm ăn rất khó khăn, áp lực nhiều thứ.
Chị đã nghỉ hưu ở nhà nhưng luôn bỏ đói anh, không nấu cho anh ăn, mặc dù là sếp nhưng về nhà anh phải tự nấu ăn, lau nhà, ủi đồ vì vợ được anh chiều nên ỷ lại. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh phải tự lo, ví dụ như tiền điện, Internet…. Chị ở nhà nhưng không bao giờ đi đóng mà bắt anh phải đi. Chị không quan tâm đến anh, buổi sáng anh đi làm mặc bộ khác, buổi chiều về anh mặc bộ khác chị cũng không biết.

Anh kể mọi chuyện cho tôi nghe, từ lúc nhỏ đến giờ anh quen những ai, rồi hiện nay có thêm một đứa con nữa với người phụ nữ khác. Anh vẫn qua lại, chăm sóc và coi người đó là vợ hai, gia đình anh không ai biết chuyện này. Giờ vợ chồng anh đang ly thân vì anh không còn yêu chị nữa, anh nói muốn sống với tôi. Vợ hai đã có con nhưng cũng không hiểu và không chia sẻ được với anh.
Anh kể 5 năm trước vì anh lo cho anh em ruột thịt, vợ anh không chịu, đòi ly dị. Thời gian đó anh rất chán nản vì bị chị coi thường, chị chê gia đình anh là nông dân (nhà chị là gia đình gia giáo, công chức). Vợ anh luôn tỏ vẻ mình là người thành phố, tự cao tự đại, nói chuyện luôn xẵng giọng với chồng con, suốt ngày cằn nhằn chồng con. Thời gian đó anh đã gặp vợ hai, một người con gái miền Tây, nói chuyện nhỏ nhẹ, ngọt ngào, nhỏ hơn anh 29 tuổi. Anh rất thích sự ngọt ngào mà vợ lại không có được tính cách đó nên gặp người con gái này anh đã có con luôn.

Ban đầu anh giấu tôi, một thời gian mới kể hết cho tôi nghe. Vì yêu anh nên tôi chấp nhận, anh nói muốn ly dị vợ ở với tôi vì tôi hiểu biết, thông cảm, chia sẻ được những khó khăn của anh. Anh đưa ra một số điều kiện: Nếu tôi đồng ý ở với anh thì anh không đăng ký kết hôn hay làm đám cưới gì cả, về sống chung với nhau thôi. Hai con anh đang học, anh vẫn lo mọi thứ cho chúng, học xong anh sẽ mua nhà cho hai con. Ly dị vợ rồi nhưng anh muốn làm có nhiều tiền hơn để mua cho chị ấy một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Anh vẫn yêu thương, quan tâm chăm sóc vợ hai và nuôi con của hai người ăn học đến lớn (con anh với vợ hai chưa được một tuổi). Ly dị vợ rồi nhưng nếu sau này chị ấy có khó khăn về kinh tế hay đau ốm bệnh tật anh vẫn chăm lo. Mọi tài sản anh sang tên cho vợ, công ty làm ăn chỉ đủ nuôi hai con anh ăn học ở nước ngoài.

Tôi yêu anh vì đức tính chịu khó, chiều vợ chăm con của anh, chưa bao giờ tôi lấy tiền của anh. Vì yêu anh, tôi cũng chấp nhận mọi điều kiện anh đưa ra, có thể mọi người đọc sẽ không tin tôi yêu anh không vụ lợi, cũng có bạn sẽ bảo tôi ngu, tôi khùng, nhưng có ai ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu. Thời gian đầu tôi rất muốn sống cùng anh nhưng càng ngày lại càng không muốn nữa vì anh còn yêu vợ hai. Tôi sợ khi ở chung sẽ ghen tuông, làm mất đi hạnh phúc và vì tôi thấy chắc tại mình đồng ý mọi điều kiện anh đưa ra nên anh không còn tôn trọng tôi như trước.
Có người khuyên tôi hãy cẩn thận vì anh hơn nhiều tuổi, già dặn kinh nghiệm nên dắt mũi tôi, rằng anh không đơn giản. Tôi vẫn biết điều đó nhưng gặp nhau hàng ngày tôi rất yêu anh, không thể quên anh được, nhiều lần nói chia tay với anh nhưng lòng rất buồn và khi gặp anh năn nỉ tôi lại mềm lòng. Anh rất tâm lý, quan tâm, chiều tôi từ những cái rất nhỏ. Khi tôi bệnh anh đi mua thuốc, pha nước chanh, những điều trước đây chồng tôi không bao giờ làm. Tôi đi ngoài nắng về anh hỏi có mệt không, rồi pha nước chanh cho tôi uống. Khi tôi kêu mỏi vai, anh bóp vai, những cử chỉ rất nhỏ anh làm khiến tôi rất cảm động.
Tôi không thể quên anh được vì trước đây chồng chưa bao giờ làm cho tôi cả. Tôi không biết phải làm sao, thấy phân vân quá, muốn chia tay anh nhẹ nhàng, không đau khổ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Ngân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét