Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Muốn ly hôn dù còn yêu chồng nhiều

Nhiều khi tôi ước ông trời cho sinh được một đứa con với anh rồi chết luôn cũng được, có lúc tôi tuyệt thực vì cảm thấy không xứng đáng được ăn cơm nhà anh.
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền núi, mang trong mình dòng máu dân tộc với những phong tục sống còn khá cổ hủ. Năm 12 tuổi, tôi bị cưỡng hiếp, đó là cú sốc tinh thần quá lớn với bất kỳ ai gặp phải. Việc mất trinh tủi nhục kia cũng đeo bám cuộc sống của tôi từng giây từng phút. Vài năm sau tôi lớn hơn, mọi thứ dần nguôi ngoai rồi lại phải lấy chồng theo sự sắp xếp của gia đình. Tôi tảo hôn, đó là phong tục từ bao đời nay ở nơi tôi sống. Năm đó tôi mới 14, bỏ lớp 9 dở dang, chưa một lần biết thế nào là tình yêu.

Mang trong mình thân phận phụ nữ ai ở quê tôi cũng vậy, cái chữ chỉ là mơ ước. Bao đời nay cụ, bà, mẹ hay các cô các dì của tôi ai cũng lập gia đình rất sớm rồi sinh con đẻ cái, cả đời chỉ biết đến trồng ngô trồng lúa, sống với ông chồng say nhiều hơn tỉnh, ích kỷ và gia trưởng. Dường như cuộc sống có khó khăn vất vả đến mức nào đi chăng nữa họ vẫn cam chịu số phận như thế.

Tôi cũng chẳng có gì khác hơn họ, giống y hệt nhân vật Mỵ trong bộ phim "Vợ chồng A Phủ". Dù lòng như bão giông, bất mãn với cuộc đời từ cú sốc năm 12 tuổi tôi vẫn cam chịu, tự an ủi mình rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng vậy. Chồng say xỉn, đánh đập, cuộc sống chăn gối với tôi là cực hình, ý nghĩ tự tử luôn ám ảnh theo tôi từng ngày từng giờ.

Tôi nghĩ sau khi sinh con, tâm trạng sẽ khác đi nhưng không, khi nghĩ về tương lai mịt mù phía trước tôi lại muốn chết. Tôi sinh bé gái năm 16 tuổi, lúc đó trong lòng cũng chỉ nghĩ cuộc sống và tương lai của con gái rồi sẽ cơ cực như tôi thôi. Tôi từng có ý định tử tử cả hai mẹ con nhưng nhìn vào đôi mắt ngây thơ vô tội của con gái mà tôi cứ cố gắng chịu đựng. Đó thực sự là những tháng ngày sống trong địa ngục mà tôi vẫn phải tươi cười, tỏ vẻ hạnh phúc với mọi người. Tôi mới sinh con được 10 ngày đã bị chồng ép phải quan hệ, mỗi lần như thế tôi chỉ nằm cứng đơ như khúc gỗ, đôi mắt ướt đẫm, đôi môi mím chặt vì đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn.

Khi con gái được 2 tuổi, bé cai sữa thì sức chịu đựng của tôi không còn nữa. Tôi bỏ về nhà ngoại, chỉ muốn chết trong vòng tay của mẹ. Vậy mà mọi người không hiểu, ba mẹ và họ hàng đuổi tôi quay lại nhà chồng, bắt đầu ép tôi bằng vũ lực. Nghĩ đến cái chết tôi chẳng sợ nhưng không hiểu sao khi mọi người lôi kéo tôi lên xe máy để chở về nhà chồng tôi lại vùng mình bỏ chạy. Trong đầu lúc đó không nghĩ được gì ngoài việc phải bỏ chạy, tôi cứ chạy, chạy hoài vào trong bãi ngô rộng lớn, chạy vào trong rừng sâu, chui vào hang cùng ngõ hẻm. Đó là những ngày mưa tầm tã lắm, tôi đã lang thang trong rừng đến 2 ngày, khuôn mặt bị những lá ngô cứa chằng chịt vết sẹo, đôi chân trần cũng rớm máu bởi những phiến đá tai mèo và những chiếc gai chi chít cắm vào da thịt. Bộ quần áo cũng rách rưới không còn nguyên vẹn.

Tôi cứ thế đi trong mưa, nhắm theo hướng tháp đài truyền hình thành phố. Cả đời sống trong bản, nay lại một mình ngơ ngác ngoài phố như một đứa trẻ lạc mẹ, tôi bị một bà bán hàng rong lừa bán vào nhà nghỉ, bị nhốt không cho ra ngoài và phải tiếp khách hàng ngày. Thân xác vốn đã tàn tạ của tôi cũng không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa. Thoát khỏi sức ép của gia đình lại sa vào tay của những kẻ buôn người, đó là những tháng ngày tôi sống không bằng chết như một kẻ vô hồn. Cho đến nửa năm sau, một vị khách làng chơi tốt bụng đã giúp tôi trốn khỏi nơi đó. Tôi phải đến một thành phố khác để tránh sự truy tìm của chủ nhà nghỉ.

Cuộc sống bắt đầu thay đổi từ đó, tôi có một công việc tại xưởng nước lọc đóng chai. Cho đến một ngày, tôi nhận ra còn đứa con gái bé bỏng nên trở về. Rồi họ hàng cũng ủng hộ tôi ly hôn và tôi chấp nhận trả hết mọi sính lễ mà nhà chồng đã mang sang cưới. Tòa xử tôi không đủ điều kiện nuôi con nên chỉ có thể thăm nom con bé. Gia đình nội đã nói với con gái tôi đủ điều xấu nên con bé rất sợ hãi mỗi lần nhìn thấy tôi, họ cũng không cho tôi đến gần con, chỉ có thể gửi đồ qua người khác đến bé.

Sau khi đủ tự tin, tôi trở lại thành phố làm việc, trả nợ giúp bố mẹ dần dần và hỗ trợ em trai tiếp tục được đi học. Tôi cũng bắt đầu đi học lại, không có bằng cấp 2 nên đã dùng tên của chị dâu đi học, tôi cũng đổi tên và đổi chứng minh thư lúc đó. Nhớ ngày nhận giấy báo nhập học lớp trung cấp của một trường cao đẳng, tôi đã khóc nhiều lắm, cuối cùng cũng được trở thành sinh viên. Cho dù đó không phải cái tên khai sinh của mình nhưng với tôi được đi học đã là điều quá hạnh phúc.

Rồi trong thời sinh viên đó tôi đã biết yêu nhưng chỉ yêu vậy chứ không dám mơ đến chuyện được kết hôn vì bản thân thấy mình không còn xứng đáng với bất kỳ ai. Cho đến ngày anh xuất hiện, một người đàn ông từng trải và cảm thông, anh rất trân trọng và nâng niu tôi, dẫn tôi về quê chơi, cách nhà tôi cả mấy trăm cây số. Mọi người trong gia đình ai cũng quý mến và mong chúng tôi sớm kết hôn, tôi chỉ cười trừ, chẳng dám cho họ biết quá khứ đen tối của mình.

Rồi tôi nghĩ anh đã cho mọi người biết mọi thứ nên mới đồng ý kết hôn với anh. Không ngờ trong ngày cưới ở nhà tôi, hàng xóm nói với nhà trai là tôi từng kết hôn và có con gái, khuôn mặt đang vui vẻ của họ lúc đó đổi sắc. Họ nhìn tôi trong ánh mắt khinh bỉ và lại nhìn vào anh trong thương hại. Họ đòi về ngay lúc đó nhưng anh đã nói lại rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm. Đăng ký kết hôn rồi, đám cưới cũng diễn ra xong xuôi, cho dù đó có là sự thật hay không thì chúng tôi cũng là vợ chồng.

Tôi về nhà anh sống trong sự hoài nghi của mọi người, rất muốn nói ra mọi việc nhưng đều bị anh gạt đi, anh nói sợ mọi người sẽ khinh bỉ và xa lánh tôi. Rồi cứ thế tôi sống trong im lặng và lo lắng, trước sau gì mọi người cũng biết, tôi sợ họ nghĩ mình cố tình lừa dối nhưng cũng không đủ can đảm để nói ra. Tôi tự nhủ sẽ sống thật tốt để bù đắp lại cho tình yêu của anh.

Một năm, hai năm rồi 4 năm qua, tôi vẫn không thể sinh được một đứa con, gia đình anh cũng mong mỏi lắm vì anh không còn trẻ. Anh cứ nói rằng xã hội hiện đại rồi, thấy người nước ngoài đâu cần con cái họ vẫn sống với nhau hạnh phúc. Tôi biết anh an ủi thế thôi chứ trong lòng cũng mong lắm một đứa con dù trai hay gái gì cũng được. Chúng tôi đi Từ Dũ, bác sĩ kết luận anh khỏe mạnh bình thường, còn tôi bị tắc ống dẫn trứng, dù đã phẫu thuật rồi mà tôi vẫn không có tin vui. Nhiều khi tôi ước ông trời cho sinh được một đứa con với anh rồi chết luôn cũng được, có lúc tôi tuyệt thực vì cảm thấy không xứng đáng được ăn cơm nhà anh.

Giờ vợ chồng tôi chuyển đến nơi khác sống, không ai biết gì về quá khứ của tôi, không ai có gì để mà nghi ngờ, con gái tôi đã lớn, đi học, nó cũng hiểu được tình cảm của tôi và luôn mong mẹ sẽ đón nó về thăm. Tôi nào dám vì vẫn còn giấu gia đình anh và anh cũng chưa bao giờ quan tâm hay hỏi thăm gì đến bé một lần. Tôi từng nghe anh nói thà không có con chứ sẽ không bao giờ chấp nhận nuôi con người khác, kể cả con riêng của tôi.

Tôi biết là tình yêu của anh cũng có sự ích kỷ, anh chỉ muốn một mình tôi. Tôi cứ thế sống mà luôn lo lắng trong lòng, nếu không thể sinh con thì cuộc sống sau này sẽ ra sao? Giờ tôi muốn ly hôn để anh có thể lấy vợ khác và sinh con, như thế anh sẽ được hạnh phúc một cách trọn vẹn nhưng tôi còn quá yêu anh và chắc chắn anh sẽ không chấp nhận vì cũng còn yêu tôi. Tôi không biết phải làm gì để bù đắp tình yêu anh đã dành cho tôi.

Tiếp tục buông xuôi chờ thời gian trả lời và sống trong sự lựa chọn giữa chồng và con gái thế này hay ly hôn để cả hai có được cuộc sống mới? Nếu sống cuộc sống mới, tôi có thể toàn tâm chăm sóc con gái và anh cũng có thể có được một tổ ấm mới hạnh phúc hơn, dù sao tôi vốn đã không xứng được làm vợ anh. Làm ơn hãy cho tôi biết phải làm gì trong hoàn cảnh này?

Thi Tham Tu Sai Gon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét