Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Chồng như vị khách trọ lịch lãm

Chồng như vị khách trọ lịch lãm
Anh chưa bao giờ báo cho tôi biết sẽ về trễ hoặc đi với ai, làm gì, cứ như anh là chủ nhà còn tôi là khách trọ. Mọi việc liên quan tới anh cũng như công việc anh đều làm theo ý mình cho dù tôi không đồng ý.
Tôi 36 tuổi, kết hôn 7 năm và có 2 nàng công chúa xinh xắn đáng yêu. Tôi tự cho mình điểm 8 về ngoại hình và nhiều bạn bè cho tôi điểm 10 về sự dịu dàng. Tôi có công việc tốt đủ để nuôi cả gia đình một cách thoải mái nhất. Chồng rất đẹp trai, phong độ, thật thà hiền lành, thương con, anh không có một điểm nào khiến ai đó phải chê trách ngoại trừ không hề thể hiện cảm xúc với gia đình và cuộc sống của anh dành cho thế giới bên ngoài nhiều hơn gia đình.

Chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân sau 6 năm yêu với không ít cung bậc của cảm xúc, giận hờn yêu thương tan rã và tái hợp, cũng không ít nước mắt cho mối tình này. Tôi yêu anh nhiều lắm, nhiều đến mức anh làm gì cho tôi buồn tôi cũng nghĩ ra nguyên nhân nào đó hợp lý để thanh minh cho hành động của anh. Trong gia đình tôi là người nói cho anh biết về con cái, về những thứ tồn tại trên đời, bởi nếu không nói anh sẽ không hề biết chuyện gì xảy ra. Hoặc giả tôi có bệnh mà chết chắc cũng phải chết trước mặt anh thì anh mới biết.

Anh luôn im lặng vì nói đó là tính cách, thậm chí trong 100 lần tôi giận rồi tôi lại làm lành vì nếu im lặng thì anh cũng chẳng mở miệng ra làm gì. Anh chưa bao giờ trả lời nếu tôi không hỏi đến lần thứ 3. Anh chưa bao giờ báo cho tôi biết sẽ về trễ hoặc đi với ai, làm gì, cứ như anh là chủ nhà còn tôi là khách trọ. Mọi việc liên quan tới anh cũng như công việc kinh doanh hay nhà cửa anh đều làm theo ý mình cho dù tôi không đồng ý. Tôi đã dùng đủ mọi cách để làm anh thay đổi, để chúng tôi có một gia đình có tiếng nói chung, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau nhưng chưa bao giờ có được.

Anh như vị khách trọ lịch lãm sáng đi làm tối về sớm chút thì nựng con, tối coi tivi, nhưng số lần về nhà sớm rất ít dù công ty anh 17h đã hết giờ. Anh chủ yếu về nhà sau 22h đêm và nhiều lúc 2h sáng. Một hôm tôi và anh có nghe mục tâm sự trên radio rằng hôn nhân phải dựa trên những yếu tố cơ bản là tình yêu, chia sẻ, lắng nghe, tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, tôi nhận ra gia đình mình không có bất kỳ thứ gì ngoài tình yêu tôi dành cho anh quá lớn. Tôi đã sống như thế 7 năm, chấp nhập cuộc sống hôn nhân không màu sắc này đã lâu như thế vì biết mình không thay đổi được tính cách, suy nghĩ, cách sống của anh thì sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ và nhìn nhận sự vật của mình để đỡ căng thẳng, cũng là vì niềm hạnh phúc của con.

Tôi đọc được niềm vui trong mắt con khi có ba bên cạnh nhưng cảm nhận được sự không bình thường trong việc về trễ của anh. Anh đặt password điện thoại, cuối cùng tôi cũng biết được anh đã ngoại tình với một cô bé rất xinh, cao ráo, tóc dài mượt mà và trẻ trung. Đây là lần thứ 3 trong cuộc hôn nhân 7 năm của mình tôi phát hiện anh ngoại tình. Câu đầu tiên anh trả lời là đã không can đảm từ lúc chưa kết hôn cũng như chấm dứt nó sớm hơn vì giữa chúng tôi là một khoảng cách.

Tôi như tỉnh giấc say, chợt nhận ra mình đang tự chôn cuộc đời trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc, bản thân lại chu toàn mọi thứ để chồng rảnh rang tìm hạnh phúc bên ngoài. Tôi đau đớn nhận ra mình phải lấy đi hạnh phúc của con từ đây. Tôi quyết định ly hôn nhưng chồng không muốn, anh nói gia đình là quan trọng nhất, không bao giờ đánh đổi gia đình với những thứ phù phiếm bên ngoài.

Bé lớn 6 tuổi đã hiểu chuyện và cảm nhận được sự bất bình thường của ba mẹ nên ra sức hàn gắn mối quan hệ này. Những ý tưởng rất ngây ngô của con làm tôi thêm đau lòng vì biết con yêu cả ba lẫn mẹ nên không muốn phải sống xa ai. Tôi một lần nữa lại chùn bước trước quyết định của mình. Nếu tiếp tục sống với nhau, tôi sẽ không có một ngày nào hạnh phúc vì không có sự yêu thương chăm sóc, thấu hiểu cũng như chia sẻ của chồng. Tôi sẽ sống như một cái máy, làm việc, chăm con hết mình, lo lắng cho chồng chỉ để nhận lại sự lạnh lùng từ anh, bù lại tôi được nhìn thấy con hạnh phúc.

Nếu ly hôn, tôi sẽ làm những công việc như thế trừ việc chăm sóc chồng, đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì không phải suy nghĩ về anh đang làm gì, ở đâu, ngược lại con tôi thiếu vắng tình cảm của cha. Tôi có nên hy sinh cảm xúc suốt cuộc đời còn lại của mình vì con? Hãy cho tôi một lời khuyên cho sự bế tắc này.

Khánh Tham Tu Sai Gon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét