Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Hoài niệm về anh và hoa cúc dại

Đặt lên mộ anh một bó cúc dại vàng óng em vừa hái từ nơi ấy về. Em sẽ trồng những cây cúc dại bên cạnh anh, để anh biết em sẽ vững vàng vượt qua nỗi đau.
Lâu lắm rồi mới trở lại nơi này, những kỷ niệm một thời thanh xuân chợt ùa về trong thổn thức. Những cánh đồng cúc dại ngày ấy, vào mùa mưa nở rộ, đủ màu sắc, từng đàn bướm vàng chao lượn, trông mênh mông, đẹp biết nhường nào. Bước vào đó tưởng như mình đang trôi dạt vào xứ sở diệu kỳ. Chúng mình học chung với nhau từ hối cấp 2, đến năm cấp 3 chung trường nhưng khác lớp, quen biết nhau từ lúc nào nhưng cứ vô tư "tao mày" mãi. Đến khi vào đại học không còn gặp nhau hàng ngày nữa mới nhận ra có cái gì đó thiếu thốn. Thật khó tả!


Thế rồi cũng có ngày anh đến tìm em, nghe giọng ấp úng, ngượng ngùng của anh sao buồn cười quá. Em phải cười vang để xua đi cái ngập ngừng ấy. Anh bảo từ ngày họp lớp rồi mỗi người mỗi ngả, nhiều lần đến trường, đến văn phòng khoa tìm tên em trong danh sách dán ở cửa khoa, biết em học ở đó nhưng canh nhiều lần giờ mới gặp được.

Sau lần ấy, chúng mình gặp nhau nhiều hơn, không còn mày tao nữa. Cả hai đều xa quê lên Sài Gòn học nên hàng năm cứ vào dịp hè, tết lại cùng về quê thăm cha mẹ. Lần đầu tiên anh dẫn em đến nơi này là vào mùa hè năm thứ 2 đại học, chở em trên cái xe cúp 50, vượt qua 15 km đường thành phố Ban Mê, rồi qua con dốc, hai bên có đồng lúa vàng với lối đi hẹp chỉ đủ cho 2 chiếc xe máy chạy cùng nhau, sau đó mới dừng chân tới cánh đồng cúc dại.

Sao mà nhiều hoa thế, cánh hoa mỏng manh nhưng rực rỡ, bạt ngàn. Sống ở Ban Mê gần 20 năm rồi nhưng em không thể nào tin nổi lại có một nơi như thế. Anh bảo sẽ đưa em đến đây bất cứ khi nào em muốn. Em cùng anh đi trên con đường ấy, đến cánh đồng hoa đó nhiều lần. Bao mùa hoa đi qua, lụi tàn rồi trở lại ngày càng rực rỡ, tươi mới hơn.

Giờ đây anh không còn nữa, bỏ em trơ trọi trên cõi đời này cùng với hoài niệm về những mùa hoa cúc dại. Anh hứa sẽ cùng em tìm đến những nơi hạnh phúc, sẽ không để em đi bất cứ nơi nào một mình, anh nhớ không? Giờ anh đi xa mãi, chẳng biết ở nơi đó có những mùa hoa như nơi này không anh nhỉ? Chẳng biết nơi đó anh còn nhớ tới em không?

Em không thể nào thôi thương nhớ những kỷ niệm ngọt ngào và dịu dàng về chúng ta. Đặt lên mộ anh một bó cúc dại vàng óng em vừa hái từ nơi ấy về. Em sẽ trồng những cây cúc dại bên cạnh anh, để anh biết em sẽ vững vàng vượt qua nỗi đau, như những cánh hoa kia tuy mỏng manh nhưng rực rỡ và vẫn khoe sắc với đời.

Bồ Công Anh
Thám Tử Sài Gòn -Thám Tử - Dịch Vụ Thám Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét