Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Vợ ơi, anh nợ em cả cuộc đời

Tôi luôn cảm phục và biết ơn người phụ nữ của đời mình, gánh vác gia đình trên đôi vai nhỏ bé một cách dẻo dai bền bỉ, luôn mang đến cho tôi nguồn năng lượng dồi dào để nỗ lực cố gắng trong công việc.
Tôi sinh năm 1984, vợ kém một tuổi, quen nhau năm cuối của thời sinh viên khi cùng thuê trọ tại một dãy nhà. Tôi học cao đẳng Bách khoa Hà Nội, em học Kinh tế quốc dân. Hồi đó tôi chỉ là cậu sinh viên cao đẳng gầy gò, ham chơi điện tử, còn em là một sinh viên đại học chăm chỉ và bao hoài bão. Thật tình cờ chúng tôi cùng quê, nhà tôi cách nhà em 15 km. Em nói không phân biệt chuyện học hành, chỉ cần hợp tính cách thôi. Trong thời gian quen nhau năm cuối chuẩn bị ra trường, em đã rủ tôi cùng đi học tiếng Anh, dạy tôi rất nhiều về cách phát âm cũng như ngữ pháp (tôi kém khoản này lắm vì lười học và cũng không được học một cách bài bản từ hồi học sinh).

Năm 2006, sau khi ra trường em chủ động tự tìm việc cùng bạn bè, xin được vào làm tại một công ty chứng khoán, tôi không có định hướng nghề nghiệp nào, về quê một thời gian. Bố mẹ muốn tôi làm việc ở quê cho gần gia đình, nhưng do tình cảm với em nên tôi nằng nặc đòi lên Hà Nội. Bố mẹ đã mất 5 triệu cho một cò để giới thiệu tôi thi vào làm công nhân tại một công ty ở khu công nghiệp trên Vĩnh Phúc (phần thi tôi phải tự làm). Tôi đã đỗ và được chọn là một trong 6 người được gửi vào khu công nghiệp Biên Hòa II đào tạo 3 tháng.

Trong thời gian này chúng tôi giữ liên hệ với nhau hàng tuần, động viên nhau cùng cố gắng. Sau khi về lại Hà nội tôi bắt đầu làm công nhân theo ca, mỗi tuần đổi ca một lần, theo 3 ca: sáng, chiều, tối với mức lương 1,4 triệu/tháng. Em là nhân viên văn phòng với mức lương gấp 3 lương tôi, em vẫn yêu và chia sẻ cùng tôi mọi thứ. Cuối tuần nào tôi không tăng ca cũng xuống Hà Nội chơi cùng em hoặc em lặn lội đi xe máy 30 km lên thăm tôi tại nhà trọ (sáng lên cùng nấu cơm ăn trưa rồi chiều về).

Bằng sự động viên của em cùng sự cầu tiến của bản thân, sau một năm làm công nhân tôi đã thi được vào làm nhân viên quản lý sản xuất của một công ty tại khu công nghiệp Thăng Long với mức lương gấp đôi và chuyển về trọ tại Hà Nội. Lúc này tôi đã thấy được sự khác biệt giữa vị trí công nhân và nhân viên như thế nào. Sau một năm nỗ lực làm việc tôi lại càng thấy sự khác nhau giữa nhân viên có bằng cao đẳng và đại học trong công ty. Ngoài ra tôi cũng thấy tính cách của mình không phù hợp với công việc gò bó thời gian mà chúng tôi hay trêu nhau: Sáng chưa thấy ánh mặt trời đã vào trong nhà máy, hết giờ làm ra khỏi nhà máy thì không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa rồi.

Tôi quyết tâm vừa làm vừa học ôn lại kiến thức để thi liên thông lên đại học và thi đỗ tại một trường vừa vừa. Tôi rất quý trọng cơ hội này và níu chặt nó bằng quyết định nghỉ làm để tập trung học tập. Em thực tế không hài lòng với quyết định này nhưng vì muốn tôi vừa làm vừa học để tự lo cho bản thân nên vẫn hỗ trợ tôi một phần về kinh tế (còn lại tôi dành dụm một chút và bố mẹ chu cấp). Với sự đánh đổi của mình, tôi đã lao vào học tập và nỗ lực hoạt động tập thể trong lớp, trở thành lớp phó học tập kiêm bí thư chi đoàn, một trong những người nổi bật nhất khóa liên thông của trường. Kết quả học tập của tôi sau 2 năm học đại học đứng thứ 2 của lớp và thứ 3 toàn khoa.

Với sự tự tin của mình, trước khi tốt nghiệp một năm tôi đã thi đỗ vào vị trí Sales engineer của một công ty với mức lương gấp 2 lần so với vị trí quản lý sản xuất ngày xưa. Từ đây tôi vừa học vừa làm, tích cóp kinh nghiệm thương trường cũng như lối sống và xã hội. Cũng trong thời gian này em rủ tôi cùng mua nhà tại Hà Nội để tính chuyện tương lai (em đã dành dụm được một khoản nhỏ). Dù tôi cũng không thực sự tự tin vì chưa dành dụm được gì nhưng thấy em hăng hái nên hai đứa dành rất nhiều thời gian tìm hiểu và đi xem đất khắp nơi (bán kính 20 km quanh trung tâm Hà Nội), tìm hiểu trên mạng, nghe người quen giới thiệu, qua cò đất dẫn dắt.

Đến cuối năm 2010, cơ hội đến khi chúng tôi tìm thấy một mảnh đất nhỏ vuông vắn rất ưng ý gần 30 m2 tại Từ Liêm rồi thuyết phục được gia đình hai bên. Dù chưa lấy nhau nhưng bố mẹ vẫn vay mượn cho chúng tôi tiền mua chung mảnh đất đó với giá trị 860 triệu. Mảnh đất này có lịch sử rất ly kỳ, từng có hai người mua chung để chuẩn bị cưới nhưng rồi họ không lấy nhau. Bố cô gái đã mua lại cả mảnh đất và định bán cho rất nhiều người hỏi trước chúng tôi, nhưng mỗi khi gần quyết định bán thì lại không thành do một bên thay đổi, trong số những người hỏi mua đó có cả những người chúng tôi biết. Đây là sự mạo hiểm đầu tiên mà tôi quyết định với sự đồng tình và ủng hộ của em, mặc dù chúng tôi biết là giá trị của nó rất lớn.

Do bố mẹ hai bên cho hoàn toàn tiền mua đất nên chúng tôi vẫn còn số tiền tiết kiệm. Quyết định sẽ cưới nhau nên tôi xây nhà (một sự mạo hiểm nữa của tôi vì nhiều lý do: mảnh đất chưa có sổ đỏ, tôi muốn có nhà trước để khi cưới xong vợ chồng tôi sẽ có nơi ở luôn, sau này con tôi sẽ không phải chịu cảnh thuê trọ…). Tôi đã nhờ bố mẹ nói chuyện người lớn với bố mẹ em để xây nhà xong sẽ tổ chức đám cưới, gia đình hai bên nhất trí. Em đã phải xoay sở, vay mượn rất cực nhọc để chúng tôi có thể hoàn thành công việc này.

Năm 2011, vừa tròn 27 tuổi, cầm tấm bằng đại học khá trong tay, có nhà và lấy vợ, tôi lại tiếp tục đà của mình thi đỗ vào làm vị trí Sales Engineer cho một công ty Nhật với mức lương gấp đôi. Vì làm hai hướng khác nhau nên khi vợ bầu bí vẫn phải tự đi lại bằng xe máy hàng ngày 13 km từ nhà đến công ty. Thực sự tôi không giúp được gì cho vợ trong thời gian này ngoài việc giúp em mua sữa, thi thoảng đi chợ nấu ăn sáng cho vợ, đưa đón vợ đi làm (đếm trên đầu ngón tay) và đưa vợ đi khám định kỳ. Dù tôi biết vợ rất mệt mỏi, nhưng em chưa bao giờ kêu thán với tôi này nọ, vẫn cố gắng vui vẻ cho con mạnh khỏe và động viên chồng phấn đấu trong công việc.

Đến bây giờ, chúng tôi đã trả hết nợ tiền xây nhà. Sau 3 năm làm việc tại công ty tôi đã có thời gian và môi trường hoàn thiện khả năng giao tiếp, tiếng Anh khá tốt và đã được đề bạt lên Sales Manager. Vợ vẫn quần quật cả ngày làm việc, chăm sóc con và gánh nặng lo toan gia đình để tôi có thời gian đi công tác, rồi một tuần 3 buổi tối đi học tiếng Nhật tại trung tâm cho một tương lai phát triển hơn.

Tôi luôn cảm phục và biết ơn người phụ nữ của đời mình, gánh vác gia đình trên đôi vai nhỏ bé một cách dẻo dai bền bỉ, luôn mang đến cho tôi nguồn năng lượng dồi dào để nỗ lực cố gắng trong công việc. Tôi tự hứa với bản thân sẽ luôn duy trì việc giúp vợ giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát hay quét nhà mỗi khi ở nhà không phải đi công tác, sẽ chia sẻ mọi khó khăn, vui buồn như vợ đã làm. Hơn hết tôi muốn nói với vợ: “Vợ ơi, anh nợ em cả cuộc đời này”.

Sỹ Thám Tử Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét